Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 687 - Chương 687. Nên Khai Thác Thêm

Chương 687. Nên khai thác thêm Chương 687. Nên khai thác thêm

Chương 687: Nên khai thác thêm

Cha Cố và mẹ Cố lại thưởng thức tranh của Lâm Tô Diệp rồi cho đánh giá đúng trọng tâm, cũng đưa ra không ít kiến nghị cho cô.

Cha Cố: “Ngòi bút của Tô Diệp có linh khí, chắc hẳn nên khai thác thêm về phương diện này.”

Ông ấy nói rằng Lâm Tô Diệp có một loại nhạy cảm trời sinh đối với các chi tiết trong cuộc sống và môi trường sinh hoạt, có thể dùng một loại cảm giác dồi dào lại chân thành để vẽ ra.

Ông ấy hy vọng cô không cần theo đuổi những thứ hoàn mỹ đó, cái gọi là kỹ thuật hội họa cao cấp cũng không cần phải vẽ ra chủ đề lớn gì mà cứ đứng ở trước mặt là rất tốt rồi.

Mẹ Cố cười nói: “Có câu trở về trạng thái ban đầu, bạn trèo lên càng cao cuối cùng vẫn muốn về đến nơi trong ký ức thơ ấu, kỹ thuật biết càng nhiều càng cảm thấy chân thật mới là tốt nhất.”

Nói chuyện với bọn họ, Lâm Tô Diệp cũng vô cùng được lợi.

Gần đây việc tự học vẽ của cô quả thật gặp phải một vài vấn đề, cô cứ cảm thấy mình vẽ quá mức thô sơ không đủ tinh tế, không đủ cao cấp, luôn theo đuổi một vài cao độ.

Không ngờ hai vị giáo sư vừa liếc mắt nhìn cái đã ra ngay.

Lâm Tô Diệp thấy hai người bọn họ thật sự thích tranh nông thôn đó của mình mới bảo bọn họ chọn bức mình thích cầm về.

Cha Cố và mẹ Cố mỗi người chọn một bức, mẹ Cố chọn một bức [Ruộng đồng xanh tươi], trong cánh đồng xanh có những bụi hoa nhỏ như ẩn như hiện, một cô gái xinh đẹp trốn ở đó lén quan sát người thanh niên mình thích, thanh niên đang tuốt hạt ngô, cơ bắp xinh đẹp, mồ hôi như mưa, gương mặt trẻ trung tuấn tú tỏa sáng dưới ánh mắt mặt trời.

Mẹ Cố cảm thấy mình dường như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch của cô gái, cũng nghe thấy tiếng tí tách nhỏ nhặt của mồ hôi rơi xuống đất vỡ ra của người thanh niên.

Cha Cố lại chọn một bức tranh chăn trâu.

Mấy con trâu nhàn nhã gặm cỏ trên đồng cỏ, có hai đứa trẻ ở đó thi cắt cỏ xanh, một đứa trẻ ngã lăn ra thảm cỏ, còn một đứa trẻ bắt bướm trong bụi hoa dại, một người thanh niên xắn ống quần, tay trái cầm vở tay phải cầm bút đang ở đấy ghi chép gì đó.

Thanh niên đứng nghiêng người với người xem, anh ta hơi cúi đầu, ánh mặt trời chiều hắt lên cơ thể anh ta, để lại một vệt sáng thật nhỏ dưới sống mũi, khiến anh ta trông càng thêm tuấn tú và dịu dàng.

Đây là trong lúc vô tình Lâm Tô Diệp nhìn thấy vẽ lại, thanh niên trong tranh chính là Cố Mạnh Chiêu.

Cha Cố vừa liếc mắt đã nhìn ra ngay, cầm về nhà treo cũng đẹp bao nhiêu.

Khoảng chín giờ cha Cố và mẹ Cố không thể nán lại nữa mới tạm biệt bọn họ.

Tiết Minh Dực kêu Trịnh Viện Triều lái xe đưa hai vợ chồng già về.

Hai người cũng không từ chối, tạm biệt bà Tiết với vẻ lưu luyến không rời: “Chị, lúc rảnh rỗi tới nhà ngồi chơi nhé, chúng ta lại từ từ bàn bạc thêm.”

Bà Tiết tới quân khu lâu như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên tìm được người nói chuyện vui vẻ như thế, cũng rất không nỡ.

Tuy rằng người ta là giáo sư rất lợi hại, nhưng không hề ra vẻ chút nào, càng không khoe khoang mình có văn hóa, cũng nói chuyện rất vui với một bà cụ nông thôn như bà ta.

Cố Mạnh Chiêu đạp xe đạp tới nên anh ta lại đạp về.

Cô út theo thói quen nói tiễn anh ta.

Tần Kiến Dân: “Anh đi tiễn cho.”

Cố Mạnh Chiêu: “Tham mưu Tần, tôi là một người đàn ông, không cần tiễn.”

Tần Kiến Dân: “Tiễn thì vẫn phải tiễn, tuy rằng cậu là đàn ông nhưng cậu quý giá.”

Cố Mạnh Chiêu nghe ra được anh ta có hơi kỳ quái nhưng cũng không muốn đáp trả lại, mà nở nụ cười: “Vậy làm phiền tham mưu Tần.”

Anh ta cảm thấy Tần Kiến Dân muốn nói gì đó với mình.

Cô út thấy mình không có việc gì, cười bảo: “Vậy em tới sân huấn luyện đây, anh Tần, anh về sớm tí nhé, đến lúc đó còn có thể đánh hai hiệp.”

Tần Kiến Dân: “Được.”

Nhìn thấy bọn họ đi rồi, Lâm Tô Diệp giật nhẹ tay áo của Tiết Minh Dực: “Tình huống gì đây?”

Tần Kiến Dân đi tiễn trí thức Cố?

Sao lại kỳ lạ như thế?

Tiết Minh Dực: “Kiến Dân thân là anh trai của Minh Xuân, chỉ thể hiện chút quan tâm mà thôi.”

Lâm Tô Diệp hiểu ra ý của anh.

Cô không biết nội dung trò chuyện của anh và Tần Kiến Dân, cũng không biết suy nghĩ của Tần Kiến Dân nên hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều.

Hôm nay đám trẻ tới khu vui chơi đã rất mệt, lúc cha Cố và mẹ Cố còn chưa đi, bọn trẻ đã ngủ gà ngủ gật ở phòng đông của Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp kêu Tiết Minh Dực bế từng đứa nhỏ một về phòng, lại giúp bọn trẻ thay quần áo.

Bình Luận (0)
Comment