Chương 688: Thêm nhân khẩu
Bà Tiết múc nước vắt khăn lau chân cho ba đứa trẻ.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, tốt xấu gì mẹ cũng nên lau cho Toa Toa trước, rồi lau cho Đại Quân, cuối cùng mới lau cho Tiểu Lĩnh.”
Chân của Tiểu Lĩnh thối, lau cho cậu bé trước vậy không phải chân của người khác cũng thối theo hay sao?
Bà Tiết: “Cô lắm chuyện thế, cả ngày chê cháu trai tôi làm gì? Bé trai lượng vận động nhiều, sao chân không thối được?”
Lâm Tô Diệp: “Vậy lau thêm vài lần cho nó đi, không thối chết người mất.”
Trước đó đi tất nên không ngửi thấy.
Bà Tiết vừa lau chân thối cho Tiểu Lĩnh vừa vui vẻ ngâm nga.
Lâm Tô Diệp nghe được, vậy mà bà ta lại đang ngâm nga chàng rể ngốc, chàng rể ngốc gì đó…
Bà Tiết: “Qua hai năm nữa, nhà chúng ta chắc hẳn có thêm nhân khẩu rồi.”
Lâm Tô Diệp mãi vẫn chưa sinh thêm em bé, Tiết Minh Dực lại có thái độ đó, bà Tiết biết là trò mờ ám của anh rồi.
Bà ta buồn có hai phút đã tiêu tan, con trai con gái đã đủ cả, thêm nữa cũng chỉ như thế.
Minh Xuân cũng sinh hai đứa là được, tốt nhất là một trai một gái, nếp tẻ đều đủ, người khác nhìn vào sẽ thấy thèm thuồng.
Lâm Tô Diệp trêu bà ta: “Nếu như Minh Xuân kết hôn, vậy không phải bớt đi một người hay sao? Sao lại thêm nhân khẩu cho mẹ được?”
Cố Mạnh Chiêu người ta có tiền tiền có năng lực, đến khi đó hiển nhiên muốn sống thế giới của hai người, nào có chuyện một bà cụ như mẹ tham gia vào?
Bà Tiết: “Cô không nghe nhà thông gia nói sao, sau này bọn họ ra ngoài làm nghiên cứu, đứa trẻ đó còn không phải dựa vào tôi à.” Bà ta mang bộ dáng hãnh diện: “Cô không thích tôi nhưng có hơi bị nhiều người thích tôi đấy nhé.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Ai không thích mẹ? Rõ ràng là không thể rời khỏi mẹ cơ mà.”
Ngoài miệng bà Tiết không nói nhưng trong lòng lại vui như Tết, đương nhiên bà ta là người vô cùng quan trọng rồi!
Ngày đó Lâm Tô Diệp, Trương Khiết, Thái Tú Phương cùng nhau tới thư viện tỉnh họp.
Thư viện quân khu khôi phục mở cửa cũng được một khoảng thời gian, nhưng vẫn luôn không phát triển cho lắm, người mượn sách cũng ít.
Cũng chỉ có khoảng thời gian lớp học ban đêm này mở, người mượn sách mới nhiều lên nhưng cũng chỉ giới hạn ở vài học viên đó.
Chủ nhiệm Loan quyết định nhập thêm một lô sách mới cho thư viện, mọi người không thích tới mượn sách có một nguyên nhân rất lớn là không có sách mới, có vài quyển người ta thích đọc lại bị coi thành cỏ độc niêm phong, cho nên thư viện mới vắng tanh.
Lâm Tô Diệp cùng bọn họ tham quan, nghe bọn họ tuyên truyền, sau đó ghi lại, còn vẽ một vài bức tranh thích hợp.
Cơm trưa giải quyết đơn giản xong bọn họ bắt đầu đi chọn sách, buổi chiều trực tiếp cho xe chở về.
Bọn họ đang chọn sách lại có một tốp người nữa tới tham quan thị sát.
Một nhóm người này vây quanh một vị cán bộ già, còn có người đặc biệt phụ trách giải thích.
Năm nay Lăng Kiếm Vân hơn sáu mươi, để nhường chỗ cho đội quân trẻ tuổi, ông ta chủ động rút lui, nhưng vẫn cảm thấy mình vẫn còn trẻ và khỏe, không muốn nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên cũng đảm nhiệm vài chức vụ không quan trọng, coi như là đóng góp một chút cho sự nghiệp văn hóa giáo dục.
Sự tàn phá của mười năm vận động đối với văn hóa và giáo dục chính là chí mạng, muốn khôi phục lại sức sống và sinh lực cũng không phải làm một lần là xong ngay được, mà cần điều tra và khảo sát nhiều phương diện, sau đó đưa ra kế sách thiết thực mới được.
Hôm nay ông ta tới thư viện quan sát, vừa vặn nhìn thấy một nhóm người đang chọn sách, hỏi ra mới biết là người bên thư viện quân khu nên dạo qua đó xem sao.
Trước khi tới Lâm Tô Diệp đã làm câu hỏi khảo sát ở bên quân khu, điều tra xem mọi người thích đọc sách gì, ngoại trừ giải trí ra, phần lớn đều là sách tài liệu kỹ năng chuyên ngành, người muốn tiến bộ cũng rất nhiều. Sách ở phương diện may vá đan lát cũng có không ít phụ nữ muốn xem.
Lăng Kiếm Vân hỏi với giọng ôn hòa: “Vị đồng chí này, cô chọn không ít sách nhi đồng.”
Lâm Tô Diệp nghe thấy có người hỏi, đang bận chọn nên cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Đúng vậy, trẻ con là bông hoa của tổ quốc, cần bồi dưỡng thói quen nhiệt tình đọc sách và thích đọc sách cho bọn trẻ.”
Lăng Kiếm Vân: “Ừm, là như vậy, đồng chí này rất tiến bộ.”
Coi trọng giáo dục trẻ em, coi trọng giáo dục học sinh là tương lai của nước nhà.
Lâm Tô Diệp nghe ông ta khen mình, giọng điệu còn lãnh đạo như thế mới ngẩng đầu nhìn qua, vừa nhìn cái đã ngây người, người này… rất quen mắt.