Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689. Lãnh Đạo Lớn Nghỉ Hưu

Chương 689. Lãnh đạo lớn nghỉ hưu Chương 689. Lãnh đạo lớn nghỉ hưu

Chương 689: Lãnh đạo lớn nghỉ hưu

Trong lòng cô thầm kinh ngạc nhưng cũng lập tức thu lại ánh mắt ngay, tránh khiến người ta cảm thấy mạo phạm.

Cô nở nụ cười với Lăng Kiếm Vân, tiếp tục làm việc của mình.

Lăng Kiếm Vân lại nói với cô vài câu, sau đó đi nói chuyện với những người khác.

Lâm Tô Diệp lén quan sát ông ta.

Đợi sau khi ông ta đi, cô không nhịn được tìm nhân viên công tác hỏi thăm ông ta là ai.

Có người nói với cô: “Là lão Lăng.” Anh ta giới thiệu đơn giản về tình hình của Lăng Kiếm Vân.

Tuy rằng ông ta đã nghỉ hưu khỏi tỉnh ủy nhưng vẫn là đại biểu nhân dân, chủ tịch danh dự của hội nghiệp hiệp thương chính trị, và một đống tên tuổi xã hội nữa.

Lâm Tô Diệp: … Ái chà, là lãnh đạo lớn nghỉ hưu à.

Chọn sách xong, bọn họ trở về thư viện, trước kêu lính cần vụ giúp dỡ sách chuyển vào trong thư viện, đợi ngày mai lại sắp xếp sau.

Thư viện tạm thời không có việc nên Lâm Tô Diệp về nhà trước.

Bà Tiết đang nấu cơm, Lâm Tô Diệp nhìn bà ta một lúc.

Bà Tiết bị cô nhìn mà hơi nổi gai ốc: “Gì đấy? Lén lén lút lút cái gì?”

Lâm Tô Diệp ngồi trước bàn: “Mẹ, cha con…”

Bà tiết: “Nhà thông gia làm sao?”

Lâm Tô Diệp: “Không phải cha ruột con mà là cha chồng ấy ạ.”

Bà Tiết có hơi mơ hồ: “Có chuyện gì à?”

Lâm Tô Diệp: “Cha có anh em thất lạc không mẹ?”

Bà Tiết chợt nảy ra suy nghĩ, vội đứng bật dậy: “Cô cũng nhìn thấy người đó rồi sao?”

Lâm Tô Diệp: “Người đó? Người mà mẹ đã nói trước đây ấy ạ…” Lẽ nào chính là người mình đã gặp hôm nay? Cô miêu tả lại bộ dáng của Lăng Kiếm Vân.

Bà Tiết: “Chắc chắn là ông ta rồi, lão cán bộ có kiểu cách như vậy.”

Mẹ chồng và con dâu bắt đầu phân tích.

Lâm Tô Diệp: “Cái liếc mắt đầu tiên trông rất giống thật, dọa con sợ hết hồn, nhưng con lén quan sát cẩn thận thêm lần nữa, phát hiện ra chủ yếu là khuôn mặt tương tự, còn có mắt và sống mũi cũng hơi giống.”

Muốn nói bộ dáng rất giống thì cũng không phải, nhưng cô phát hiện ra Lăng Kiếm Vân cười lên thật sự rất giống cha chồng mình.

Cha chồng là một người rất ôn hòa và rất thích cười, còn người này lại khá uy nghiêm, nhưng khi ông ta cười lên cũng rất ôn hòa.

Bà Tiết vỗ bàn một cái, cười bảo: “Cô cũng nói giống thì tôi yên tâm rồi, bằng không còn tưởng mắt tôi có bệnh chứ.”

Lâm Tô Diệp thuận tay lấy bút và sổ ra vẽ một lúc: “Mẹ, vậy mẹ nói xem cha sắp nhỏ có giống ông ấy không?”

Bà Tiết: “Minh Dực giống tôi hơn, cô không nhìn ra được sao? Nhà chúng ta lớn lên đẹp phần lớn đều là giống mẹ đấy.”

Lâm Tô Diệp hồi tưởng lại bộ dáng tươi cười của cha chồng mình, thật ra phần lớn con cái cũng sẽ không quá giống cha mẹ vì dù sao gen của hai người tổ hợp lại cũng sẽ sinh ra hiệu ứng mới, nhưng trên mặt con cái vẫn sẽ có vài chỗ giống cha mẹ mình, có khả năng là mắt, có khả năng là môi, khuôn mặt, thậm chí có vài góc độ nào đó trông vô cùng giống.

Tiết Minh Dực thuộc về loại dung hợp ưu điểm của cha và mẹ, là loại tướng mạo kiểu trò giỏi hơn thầy, anh anh tuấn và đẹp trai hơn anh cả Tiết và anh ba Tiết.

Lâm Tô Diệp: “Mẹ, vậy cha con có ông anh thất lạc nào không?”

Người ta đã hơn sáu mươi, lớn hơn cha chồng chừng hai tuổi.

Bà Tiết: “Ở vùng nông thôn nào có dễ dàng lạc mất con? Cũng không phải người ta là quân nhân cách mạng trường chinh, vì cách mạng mà vứt con lại, tổ tiên chúng ta đều ở đó không chuyển đi đâu, còn mất con cái gì?”

Lâm Tô Diệp: “Vậy thành không có quan hệ huyết thống mà lớn lên giống nhau, có quan hệ huyết thống ngược lại không giống nhau? Cha con với chú ba con thật sự không giống nhau.”

Mấy anh em họ của cha chồng cùng xếp thứ tự thì cha hồng hàng hai, em ruột hàng ba.

Khi còn trẻ cha chồng lớn lên tuấn tú đẹp trai, dung hợp ưu điểm của cả cha lẫn mẹ điển hình, mà chú ba thì lại không khéo, kế thừa toàn bộ khuyết điểm của cha mẹ.

Hai anh em không những không giống mà còn một người đẹp một người xấu.

Lâm Tô Diệp bắt đầu vận dụng não bộ của mình: “Vậy có phải chú ba con bị người ta ôm nhầm không?”

Bà Tiết: “Ôm nhầm cái gì chứ? Chú ba cô xấu vẫn hoàn xấu, nhưng chỗ xấu của cậu ta cũng là di truyền nha.”

Lại nói ở mấy nơi như nông thôn sinh con người nửa thôn đều biết, ai có thể ôm nhầm được? Cũng không có người nào ôm nhầm cô đi.

Như vậy xem ra chính là hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng rất trùng hợp bộ dáng có bốn, năm phần tương tự như vậy.

Thật đúng là duyên phận.

Bình Luận (0)
Comment