Chương 690: Mẹ nhớ cha con đúng không
Cô nhìn vẻ mặt của bà Tiết: “Mẹ nhớ cha con đúng không?”
Bà Tiết thản nhiên đáp: “Có gì hay mà nhớ? Ông ta đi tới bên đó thu xếp gia đình trước, đợi tôi trăm tuổi lại tới đón tôi đi.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy nếu như mẹ tìm được một bạn già, cũng không phải chúng ta không thể…”
Bà Tiết lập tức nhạy cảm: “Cô có ý gì, chê tôi chướng mắt có đúng không? Từ khi nào tôi muốn tìm bạn già hả?”
Lâm Tô Diệp lập tức nói: “Bà cụ nhà mẹ kích động gì thế, ý con là mẹ ở nhà nhàm chán thì tìm một người nói chuyện bầu bạn, khiêu vũ tuổi già cũng được. Bà ngoại Hải Quân có thể làm bạn với mẹ được không? Nếu như không thích hợp, mẹ lại tìm một bà cụ khác chơi chung.”
Bà Tiết: “Chuyện đó cũng không cần cô lo nghĩ, rảnh rỗi tôi sẽ đi tìm cha mẹ của Mạnh Chiêu chơi.”
Bà ta chỉ là thấy cán bộ già cười lên có hơi giống ông nhà, muốn nhìn thêm vài cái nữa chứ không phải nhìn trúng con người ông ta!
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Mẹ đợi đó, con lấy vải rồi sẽ may cho mẹ một bộ quần áo thật đẹp, để mẹ ra ngoài đẹp áp đảo các bà cụ khác!”
Bà Tiết rất dễ chịu: “Cái này còn được.”
Ba đứa trẻ vừa tan học về, trong nhà đã lập tức dọn cơm.
Đại Quân: “Mẹ, gần đây mẹ học thế nào? Số học có thể theo kịp không ạ.”
Lâm Tô Diệp đáp với vẻ đắc ý: “Mẹ con cần mẫn thông minh như vậy, có thể không theo kịp được sao?”
Còn nữa, còn có giáo sư Tô ưu ái cô nữa.
Mỗi ngày cô đi học đều có thể nói chuyện với cha Cố và mẹ Cố một lúc, mời bọn họ dạy học, tiến bộ rất lớn.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng kiêu ngạo, con chính là vét xe đổ của mẹ.”
Toa Toa lập tức lấy quyển sổ nhỏ ra, lớn tiếng bảo: “Dùng đúng thành ngữ, ba.”
Lâm Tô Diệp tò mò hỏi: “Bé ngoan, đây là gì thế?”
Toa Toa cười đáp: “Mẹ, con đang giúp cô giáo giám sát, cô giáo phạt anh ấy.”
Tiểu Lĩnh dùng thành ngữ lung tung, Vu Tuệ Mẫn yêu cầu mỗi ngày cậu bé phải dùng các thành ngữ khác nhau khi tạo câu hoặc là nói chuyện.
Toa Toa xung phong giám sát anh trai.
Lâm Tô Diệp thơm con gái: “Thật đúng là bé ngoan của mẹ, có con ở đây, mẹ giống như được uống thuốc an thần vậy.”
Đại Quân liếc mắt nhìn cô, vốn mình là thuốc an thần của mẹ, kết quả cậu bé chuyển trường qua đây trốn học cùng Tiểu Lĩnh, hình như mẹ đã hơi thất vọng rồi.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ đi học đây, các con ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập rồi ngủ sớm một chút.”
Toa Toa lập tức chạy tới rương đồ ăn vặt của mình lấy vài cái kẹo và bánh quy giao cho Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mang đi ăn cùng các bạn ạ.”
Lâm Tô Diệp thường chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô bé, kêu cô bé ăn chung với đám người Phan Thược Dược, Toa Toa cũng có sao học vậy.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, cầm đồ ăn vặt rồi đeo túi xách lên lưng.
Lúc này Lý Lan Tú đã ở bên ngoài gọi cô.
Lâm Tô Diệp vội đẩy xe ra ngoài: “Chị dâu đâu ạ?”
Lý Lan Tú và Lưu Phụng Mai ở rất gần nhau.
Lý Lan Tú: “Hôm nay chị ấy có việc bận, không đi được.”
Lâm Tô Diệp đạp xe: “Chuyện gì vậy? Ở trang trại chăn heo sao?”
Lý Lan Tú: “Là… chuyện gia đình.”
Lâm Tô Diệp thấy cô ta úp úp mở mở: “Hai vợ chồng lại cãi nhau sao?”
Lý Lan Tú: “Đại loại thế, lão Vương lại bị chị dâu đánh, đuổi ra ký túc xá rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Đáng kiếp.”
Hai người đạp xe một đường đi tới trường đại học tỉnh.
Bọn họ quen đến sớm một lúc, Lâm Tô Diệp sẽ nói chuyện với cha Cố và mẹ Cố, có đôi khi Lý Lan Tú cũng được hưởng chút lợi theo.
Hôm nay Lâm Tô Diệp hỏi chỗ khó trong bài tập về nhà, sau đó nhờ mẹ Cố chỉ dạy: “Dì, dì nói xem, người không có quan hệ huyết thống cũng sẽ lớn lên giống nhau sao?”
Mẹ Cố cười đáp: “Từ hiệu ứng thị giác mà nói thì chắc chắn rồi, ngũ quan và khuôn mặt của con người cho dù có xếp sắp và tổ hợp thế nào cũng có giới hạn, nhiều người như vậy cũng không thể tránh được có người giống nhau.” Bà ta nhìn vẻ mặt của Lâm Tô Diệp: “Tô Diệp, cháu…”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chỉ là nhìn thấy có người không phải anh em ruột mà bộ dáng lại có hai ba phần tương tự nên nghĩ đến thôi ạ.”
Mẹ Cố: “Chuyện này rất bình thường, dì và chú cháu cũng đã gặp vài người như thế. Người lớn lên tuấn tú lại càng dễ giống nhau hơn, cái đó gọi là người xấu có điểm xấu riêng của mình, mà đẹp trên cơ bản lại có hơi tương tự. Cháu học vẽ, nếu như từng nghiên cứu về cơ thể người và hình thái ngũ quan, cháu sẽ càng nhận ra quan điểm này.”