Chương 691: Không cần thiết phải cả ngày khoe ra đâu
Lâm Tô Diệp cũng có cảm nghĩ giống như vậy nên chuyên tâm lên lớp, cũng không còn rối rắm chuyện này nữa.
Vì cha Cố và mẹ Cố giáo dục giải trí, tiết học hài hước thú vị, nên các bạn học đều vô cùng thích hai người họ. Mỗi lần chỉ cần bọn họ giảng bài đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhiệt tình tương tác, tích cực hoàn thành bài tập về nhà.
Chớp mắt đã qua vài ngày.
Ngày đó Lâm Tô Diệp đang cùng mấy người Trương Khiết ở thư viện sắp xếp sách báo.
Trương Khiết: “Tuy chị là tổ trưởng nhưng rất nhiều ý tưởng đều là Tô Diệp đưa ra.”
Báo bảng đen, tranh tuyên truyền, chọn sách mới đều là ý kiến của Lâm Tô Diệp, ánh mắt của cô cũng đã tốt hơn, dù sao cũng chịu ảnh hưởng từ nhóm người có văn hóa như Tiết Minh Dực và trí thức Cố nên kiến thức cũng khác hẳn.
Trương Khiết rất biết ơn, cảm thấy chắc hẳn nên để Lâm Tô Diệp làm tổ trưởng.
Lâm Tô Diệp lại không để tâm đến việc này, cô cười đáp: “Tổ trưởng đừng quá khiêm tốn, nếu như không có chị thì thư viện chúng ta thật sự không vận hành được.”
Trong nhà ai có chuyện đều là Trương Khiết giúp thay ca, mình tham gia lớp học ban đêm hay trong nhà có việc, Trương Khiết đều chủ động giúp cô trực ban.
Ngô Mỹ Na nghe thế mà ghen tỵ: “Được rồi, biết quan hệ các cô tốt, không cần thiết phải cả ngày khoe ra đâu.”
Trương Khiết cười đáp: “Coi cái miệng của cô kìa.”
Ngô Mỹ Na vừa định nói chuyện thì Lâm Tô Diệp đã lên tiếng: “Câm mồm!”
Ngô Mỹ Na: “!”
Cô dám kêu tôi câm mồm! Cô hung dữ cái gì hả?
Lâm Tô Diệp sải bước đi tới bên cạnh radio trước mặt, điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, chỉ nghe thấy trong radio đang đưa tin: Thông qua cuộc họp ban ngành có liên quan, các trường đại học sẽ khôi phục, tuyển sinh viên thông qua thi cử …
Đây là công khai tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học sao?
Cô liếc mắt nhìn tờ lịch treo trên tường phía sau, ngày hai mươi mốt, tháng mười, năm một chín bảy bảy.
Thật sự quá tốt rồi!
Trong thư viện lập tức lặng ngắt như tờ, đều có hơi không dám tin.
Qua một lúc Thái Tú Phương hỏi: “Thật hay giả vậy? Thật sự khôi phục rồi sao?”
Lâm Tô Diệp: “Là thật đấy, nếu như các cô có trình độ đó có thể tham gia thi đại học.”
Ngô Mỹ Na: “Cô móc mỉa ai đấy?”
Nếu chúng tôi có trình độ đó vậy chúng tôi còn cùng cô giành công việc ở thư viện nữa sao? Sớm đã tỏa sáng ở cương vị quan trọng rồi.
Cùng lúc đó, toàn bộ phát thanh ở đại viện cũng đồng thời thông báo tin tức tốt chấn động lòng người này: Khôi phục kỳ thi đại học!
Có người trẻ tuổi ở trên đường mừng rỡ như điên, vừa chạy vừa hô: “Khôi phục kỳ thi đại học rồi, mình phải thi đại học!”
Bầu không khí trong đại viện vẫn nhạt hơn một chút, dù sao nơi này cũng là nơi công tác nghiêm chỉnh.
Tầm nhìn chuyển đến các phân xưởng và công xưởng lớn, đặc biệt là các thanh niên trí thức về quê cắm đầu trồng trọt, bị chậm trễ mười năm, và những người trẻ tuổi nhiệt huyết sắp nguội lạnh đi đó đều đang sôi trào!
Hăng hái sục sôi giống như nham thạch nóng chảy phun ra!
Tiếng kêu thầm lặng cuối cùng cũng phát ra một cách kinh thiên động địa: Tôi muốn thi đại học!
Lâm Tô Diệp cũng nói với Trương Khiết một tiếng, đạp xe đạp mang theo vở vẽ và giấy bút ra ngoài vẽ vật thực.
Cô muốn đi khắp đầu đường cuối ngõ, công xưởng và những vùng quê gần đó xem để cảm giác nhận một chút, rồi dùng bút vẽ lại những cảnh mừng như điên đó.
Vài ngày này Lâm Tô Diệp đã nhận được vài cuộc điện thoại trong lòng hiểu nhưng không nói, là điện thoại cảm ơn nhưng lại không nói rõ ra.
Triệu Tú Phân gọi điện tới, khóc không thành tiếng, cuối cùng thì chuyện trong mơ cũng thành hiện thực rồi, rốt cuộc mong đợi cũng không uổng phí.
Chị dâu kêu Minh Xuân nhắc nhở cô ta, trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn ôn tập.
Giữa tháng chín có tin tức từ thủ đô truyền tới, nói đang họp ban ngành nghiên cứu chuyện khôi phục kỳ thi đại học, nhưng rốt cuộc có thể khôi phục hay không cũng chẳng ai biết.
Một ngày này cuối cùng cũng đến.
Lâm Tô Diệp cổ vũ cô ta: “Cô Triệu, nếu như thời gian không đủ có thể xin nghỉ với trường học, tạm thời tìm người khác dạy thay, cô thoát ly khỏi sản xuất, tập trung sức lực cho ôn tập bài vở, tôi có thể nói giúp cô một tiếng.”
Triệu Tú Phân: “Cảm ơn chị dâu, có thể nói giúp tôi rằng tôi chỉ phụ trách ngữ văn và số học, âm nhạc và mỹ thuật tạm thời dừng lên lớp là được.”
Chương trình dạy quá nhiều, chiếm dụng nhiều thời gian, cô ta không thể sắp xếp được.
Lâm Tô Diệp tỏ ý sẽ giúp, kêu cô ta chỉ cần chăm chỉ ôn tập là được.