Chương 692: Vẫn kiên trì như cũ
Tuy rằng khôi phục kỳ thi đại học nhưng bọn họ chỉ có thời gian ôn tập một tháng, vô cùng khẩn trương. Đặc biệt là đối với những thanh niên trí thức về quê mười năm không cầm sách giáo khoa lên như bọn họ là vô cùng khó.
Cho nên tuy đã khôi phục kỳ thi đại học, nhưng thật ra đại đa số thanh niên trí thức vẫn vô duyên với kỳ thi, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị, bền lòng và có nghị lực.
Ví dụ như Cố Mạnh Chiêu.
Anh ta không hề lo lắng chút nào, cũng không hề căng thẳng.
Giữa tháng chín tin tức thủ đô họp đã linh hoạt, trong nhà có quan hệ trên cơ bản đều đã chuẩn bị trước.
Nhà họ Cố là gia tộc lớn, sau khi lần lượt được sửa lại án sai lại chính là một thế lực không nhỏ ở thủ đô, hiển nhiên loại tin tức này cũng thông báo được đến nhà anh ta.
Có điều, cho dù giữa tháng chín gia tộc ở thủ đô đã gọi điện tới nhà anh ta nói chuyện này nhưng Cố Mạnh Chiêu cũng không hề kích động, năm bảy mươi lăm anh ta đã biết hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mấy lời mà Đại Quân đã nói với anh ta trước đây anh ta đều nhớ hết, không quên một chữ nào cả.
Tuy rằng đám người Lâm Tô Diệp không tham gia kỳ thi đại học nhưng thi đại học vẫn khiến bọn họ bận rộn.
Vừa khôi phục kỳ thi đại học, bàn ghế mà Lâm Tô Diệp đã kiến nghị sắp xếp trước đó lập tức biến thành cái bánh thơm, ngày nào cũng ngồi chật kín người.
Cái này cũng chưa tính, mỗi ngày thư viện còn chưa mở cửa đã có người xếp hàng, vừa mở cửa đã có người vào học, để chiếm được vị trí đó mà ngay cả ăn cơm bọn họ cũng không rời đi, đợi đến tận đối đóng cửa mới rời đi với vẻ lưu luyến không rời.
Số người muốn tham gia kỳ thi đại học ở đại viện cũng không ít, chỉ cần là người từng học cấp ba và cấp hai, có chút khát vọng đều muốn thử.
Còn có người có người thân ở gần đây và ở trong đại viện, bình thường không có nơi nào ôn tập cũng không có sách để đọc cũng nhờ quan hệ tới bên thư viện để ôn tập.
Chủ nhiệm Loan cũng nhắm một mắt mở một mắt, đều là người buộc phải làm thế, việc này liên quan đến chuyện lớn cả đời, có thể giúp thì giúp một phen.
Nhưng con người luôn khác nhau, thư viện thông cảm cho bọn họ nhưng có người lại không thông cảm cho nhân viên thư viện.
Vốn dĩ đám người Lâm Tô Diệp luân phiên hai người một tổ trực ca đêm, tám giờ tan làm, bây giờ người ôn tập càng lúc càng về muộn, chỉ hận không thể mở cửa cả đêm.
Thư viện muốn tan làm sớm một chút thì bọn họ đã bắt đầu kháng nghị, có vài người còn nói chuyện rất khó nghe, nói thư viện mở cửa là để phục vụ mọi người, sao có thể đóng cửa vào thời điểm quan trọng như vậy được?
Chỉ có một tháng, bọn họ còn có thể cả đêm ôn tập mà nhân viên thư viện lại không thể khắc phục được, ủng hộ bọn họ nhiều hơn?
Nhưng sau nhiều ngày như vậy, bọn họ không kiên trì được nữa.
Buổi tối Lâm Tô Diệp tham gia lớp học ban đêm, tan lớp còn phải nhanh chóng về thư viện giúp đỡ, thời gian về nhà càng ngày càng muộn, thậm chí còn đến mười một, mười hai giờ.
Cô là người mệt nhất trong mấy người nhưng vẫn kiên trì như cũ.
Ngô Mỹ Na và hai người phụ nữ khác đã sớm oán trách không thôi.
Trương Khiết và Thái Tú Phân đã đi tìm chủ nhiệm Loan báo cáo tình hình, bây giờ mỗi ngày thư viện đều đông người như thế, bọn họ dọn vệ sinh rất mệt, còn phải sắp xếp sách, kiểm tra sách mượn, còn cả đếm sách nữa, hoàn toàn làm không xuể.
Chủ nhiệm Loan lại cảm thấy chỉ vì một tháng này mà tuyên nhân viên mới cũng không phù hợp, muốn bọn họ khắc phục khó khăn một chút, chịu đựng qua một tháng này là xong, sau đó chắc chắn sẽ không còn việc gì nữa.
Lâm Tô Diệp lại cảm thấy chỉ cần khôi phục kỳ thi đại học, thư viện sẽ chuyển mình, sau này chỉ có càng ngày càng bận hơn thôi.
Nhưng chủ nhiệm Loan không nghe Trương Khiết và Thái Tú Phân nên cô cũng không nói nhiều gì nữa.
Trong lòng Lâm Tô Diệp, thư viện chỉ là một công việc ngắn kỳ, chương trình học ở lớp học ban đêm còn quan trọng hơn công việc ở thư viện, nếu không thể kiên trì được thì cô xin nghỉ việc.
Chỉ cần cô lấy được chứng chỉ học lực, công việc cũng không khó tìm.
Vài ngày trước Tiết Minh Dực vẫn luôn tiến hành diễn tập chiến đấu với bộ chỉ huy sư đoàn, tối nay mười giờ mới về đến nhà.