Chương 693: Bận rộn một chút thì đã sao
Anh về nhà phát hiện ra Lâm Tô Diệp và Minh Xuân đều không ở nhà.
Minh Xuân là đi tham gia giải đấu ở cục công an tỉnh, tất cả mọi người đều đến ở khu ký túc xá của đội võ cảnh tỉnh, đợi giải đấu kết thúc mới về.
Nhưng tại sao vợ anh muộn như vậy vẫn chưa về nhà?
Bà Tiết vốn còn đang đợi, kết quả không chịu được đã ngả người lên chăn ngủ mất.
Tiết Minh Dực đánh thức bà ta.
Bà Tiết ngáp một cái: “Là con à? Mẹ còn tưởng vợ con chứ. Ngày nào cũng đi làm ở thư viện mệt như vậy, thật sự không được nữa thì đừng đi.”
Tiết Minh Dực hỏi một chút mới biết gần đây Lâm Tô Diệp đi tới lớp học ban đêm, buổi tối lại tới thư viện tăng ca tiếp, thường hơn mười một giờ mới về nhà.
Anh nhíu mày, bảo mẹ ngủ trước, còn mình thì tới thư viện đón người.
Trong thư viện đèn đuốc sáng trưng, không gian vốn chỉ đặt mấy cái bàn bây giờ đã tăng bàn ghế lên gấp đôi, có vài góc đã nhét đầy bàn ghế, đều là người tới ôn tập.
Mấy người Lâm Tô Diệp và Trương Khiết đang giục bọn họ rời đi: “Các đồng chí, đã đến giờ rồi, làm phiền mọi người rời đi, chúng tôi sắp đóng cửa.”
Có người mất kiên nhẫn nói: “Đóng cửa cái gì, chúng tôi còn chưa đi, các cô chạy cái gì?”
“Đúng đó, bảy rưỡi sáng mới mở cửa mà buổi tối đã đi sớm như vậy, thái độ làm việc kiểu này sao?”
“Bình thường các cô nhàn rỗi như vậy, không phải chỉ đan áo len nói chuyện phiếm thôi sao, lúc này bận rộn một chút thì đã sao?”
Trương Khiết nổi giận: “Chỗ chúng tôi là thư viện chứ không phải trường học, cũng không phải nhà của các người.”
Có người không vui: “Nhà chúng tôi quá nhỏ, vài người ở chung một gian hoàn toàn không có chỗ ôn tập, nếu như có cách còn cần tới đây làm gì?”
Chỉ có thời gian ôn tập một tháng, bọn họ chỉ hận không thể tranh thủ từng giây từng phút một để học, hiển nhiên không nỡ lãng phí một chút thời gian nào rồi.
Có vài người trong bọn họ ban ngày đều phải đi làm việc, chỉ trông mong đến tối về nhà ôn tập.
“Đúng đó, các cô lượng thứ nhiều cho, dù sao cũng chỉ có một tháng, rất nhanh sẽ qua thôi.”
“Đây là chuyện lớn cả đời chúng tôi, chậm trễ mười năm rồi, bây giờ vất vả lắm mới nới lỏng, mọi người bỏ qua nhiều cho, bỏ qua nhiều cho.”
Bọn họ không đi, cánh cửa này cũng không đóng được.
Hôm qua là mười giờ đóng cửa, hôm nay cứ như vậy mười một giờ cũng không đóng được.
Tiết Minh Dực trực tiếp đi tới ban thông tin liên lạc, kêu người gọi chủ nhiệm Loan tới.
Chủ nhiệm Loan đã ngủ, nghe thấy Tiết Minh Dực tìm, anh ta lập tức mặc quần áo đạp xe đạp chạy tới: “Tham mưu Tiết, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tiết Minh Dực: “Thư viện các anh quản lý lộn xộn, cho anh một kiến nghị.”
Chủ nhiệm Loan cười đáp: “Tham mưu Tiết, sao lại không biết xấu hổ làm phiền anh chứ.’
Tiết Minh Dực: “Hoc sinh thi đại học nhiệt tình tiến bộ, đáng để biểu dương cũng nên ủng hộ.”
Chủ nhiệm Loan: “Đúng vậy, chúng tôi rất ủng hộ, thư viện vẫn luôn cung cấp dịch vụ cho bọn họ, bây giờ còn thêm phục vụ nước nóng nữa.”
Tiết Minh Dực: “Tôi kiến nghị nhân viên công tác ở thư viện đúng giờ tan làm, thư viện mở đến mười hai giờ, buổi tối sắp xếp hai cảnh vệ tuần tra đứng gác, yêu cầu các thí sinh thay phiên nhau quét dọn vệ sinh.”
Chủ nhiệm Loan liên tục gật đầu: “Đề nghị của tham mưu Tiết rất đúng.”
Tiết Minh Dực: “Chủ nhiệm Loan, công nhân ở công xưởng và các thanh niên trí thức về quê, bọn họ đều không thể thoát ly khỏi sản xuất, cho dù thời gian có gấp rút cỡ nào, bọn họ cũng chỉ có thể bớt ra một chút thời gian để học hành. So với bọn họ, anh cảm thấy những điều kiện này ở đại viện chúng ta là tốt hay xấu?”
Chủ nhiệm Loan: “Đương nhiên là điều kiện của chúng ta tốt rồi.”
Phần lớn người ôn tập ở nơi này đều có thể thoát ly khỏi sản xuất, tập trung sức lực vào cả ngày ôn tập, cho dù người còn đi làm cũng sẽ được sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn, cố hết sức cho bọn họ thời gian ôn tập.
Đại viện cung cấp vị trí như thư viện này cho bọn họ, miễn phí điện còn cung cấp nước nóng.
Những công nhân và thanh niên trí thức ở nông thôn đó hiển nhiên không có điều kiện tốt như vậy, chỉ sợ bọn họ còn không có chỗ ôn tập, thậm chí phải ôn tập trong môi trường ồn ào.
Anh ta như được đánh thức, mình cho những người này nhiều sự phục vụ thêm, bọn họ sẽ không hài lòng mà chỉ cảm thấy mình làm không đủ.
Anh ta đích thân chạy tới thư viện tuyên bố: “Để thuận tiện cho mọi người học, sau này buổi tối thư viện sẽ mở đến mười hai giờ đêm mới đóng cửa.”
Mọi người lập tức hưởng ứng: “Cảm ơn chủ nhiệm Loan.”
Chủ nhiệm Loan: “Nhưng tôi có điều kiện, mỗi người mỗi ngày nộp tiền điện và tiền nước là một hào năm, các người còn phải luân phiên dọn vệ sinh sạch sẽ nền nhà nữa.”
Một ngày một hào, một tháng cũng không đến mấy đồng, mọi người đều đồng ý.
Nhưng nói đến quét dọn vệ sinh lại có người không vui: “Không phải thư viện có nhân viên công tác hay sao?”