Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 695 - Chương 695. Ngày Mai Lại Nói

Chương 695. Ngày mai lại nói Chương 695. Ngày mai lại nói

Chương 695: Ngày mai lại nói

Cha Cố quê quán ở tỉnh thành, ông nội của ông ấy dẫn người nhà tới thủ đô Bắc Kinh phát triển sau này cắm rễ ở thủ đô luôn.

Mẹ Cố thì lại sống trong gia đình giàu có ở tỉnh sinh trưởng tại địa phương, người thân lớn nhỏ trong nhà không ở số ít.

Anh ruột và chị ruột của bà ấy đều ở nước ngoài chưa về, nhưng anh em họ hàng lại đầy một đống ra.

Bọn họ có vài người nhanh chóng vạch rõ ranh giới trong lúc cha Cố và mẹ Cố vì có bạn bè ở nước ngoài mà bị cải tạo lao động xuống cơ sở rèn luyện, cũng có người bị đi cải tạo lao động, còn có người không phân rõ giới hạn với cha Cố và mẹ Cố, lén lút tiếp tế một hai bữa cơm.

Khi cha Cố và mẹ Cố được sửa lại án sai trở về cũng tiến hành phân loại những người thân này, người nên báo đáp thì báo đáp, người nên tuyệt giao thì tuyệt giao.

Bọn họ giao hết tiền cho Cố Mạnh Chiêu, hai vợ chồng già thành người nghèo khó để đám người thân không ai nhớ thương nữa.

Có vài người thân không tham tài cũng không sao, nhưng có vài người thân lại ghen tỵ đến mức đỏ con mắt, ngày đêm nhớ tới tiền tài và sản nghiệp của nhà họ Cố.

Khi bị điều xuống cơ sở rèn luyện, mọi người đều không ăn được cơm, bọn họ không cảm thấy thế nào cả, thậm chí còn thấy thương cảm cho cha Cố và mẹ Cố, cũng tìm được một chút cảm giác ưu việt từ trên người bọn họ, nhưng bây giờ cha Cố và mẹ Cố được sửa lại án sai trở về, lập tức về lại cuộc sống sung túc, có vài người rất không chấp nhận được.

Đương nhiên hễ là người cần chút thể diện cũng không dám trực tiếp nói thẳng muốn tiền của nhà họ Cố, mà phải tìm lý do đường hoàng, khám bệnh cũng được, tìm công việc cũng được, kết hôn cũng được, dù sao chính là tìm một cái cớ để đối phương cho mình “mượn tiền.”

Không cho mượn chính là mặc kệ tình nghĩa người thân, chính là giàu có không giúp người thân, chính là ích kỷ, là qua cầu rút ván, không biết báo ơn.

Những người này cha Cố và mẹ Cố đều có thể không quan tâm, nhưng lần này người tới còn có giao tình không tồi.

Bọn họ không phải tới để mượn tiền mà là vì con cái thi đại học.

Khôi phục kỳ thi đại học, chỉ cần trong nhà có học sinh bị chậm trễ mười năm đó, ai có thể không gấp? Ai không muốn tham gia thi đại học làm một sinh viên đại học?

Nhưng cũng không dễ dàng như vậy, mười năm không đi học, chỉ có một tháng đã thi đỗ đại học được sao?

Nằm mơ?

Không có bản lĩnh còn định thi đại học kiểu gì?

Tìm người, tìm người có năng lực, đi cửa sau, phụ đạo, đoán đề, nghe ngóng tin tức, vừa lôi vừa kéo làm thế nào cũng phải cho anh ta vào được trường đại học mới được!

Còn có ai thích hợp hơn cha Cố và mẹ Cố đây?

Hai người bọn họ chính là giáo sư đại học!

Những người ra đề ở thủ đô chỉ sợ bọn họ đều quen biết!

Kêu bọn họ tùy tiện đi hỏi thăm, tùy tiện tiết lộ chút tin tức cũng đủ cho mấy người như mình thi đỗ đại học rồi.

Bọn họ không cầu Bắc Đại Thanh Hoa mà chỉ cần thi đỗ trường đại học tỉnh cũng được, không quan tâm là chính quy, trung cấp nghề, hay sư phạm.

“Em trai, em dâu, mấy năm nay nhà bọn anh chưa từng cầu các em chuyện gì, nhưng bây giờ con thi đại học, chuyện liên quan đến tương lai cả đời của con cái, các em không thể không quản.”

“Sophie, anh rể, anh chị đều là giáo sư đại học, anh chị học vấn tốt còn từng đi du học, dạy mấy đứa trẻ thi đại học dễ dàng như ăn cơm uống nước, nhất định phải giúp một chút.”

“Đúng đó, chuyện lớn cả đời như vậy, hai người giúp bọn trẻ đi, dù sao Mạnh Chiêu cũng sắp thi đại học, anh chị dạy một cũng là dạy, dạy hai cũng là dạy.”

“Anh chị còn đi dạy lớp học ban đêm, đó không phải là dạy người ta hay sao? Dạy cho con nhà bọn em không phải càng hiển nhiên hơn sao?”

“Con nhà chúng em không thi đỗ đại học, bỏ lỡ tương lai, anh chị cũng sẽ bất an trong lòng, đúng chứ?”

Nói bóng nói gió thi trượt đại học thì đổ cho nhà mình?

Mẹ Cố nói rách hết da mồm mà bọn họ vẫn không chịu nghe như cũ, bà ấy đã sớm lạnh mặt ra lệnh đuổi khách nhưng bọn họ lại mặt dày ở lại, sống chết không chịu đi, nhất định muốn hai vợ chồng già gật đầu đồng ý.

Đều là người thân, bà còn có thể đánh? Bà chỉ có hai ông bà già, bà đánh được ai?

Mẹ Cố: “Chúng tôi còn phải đi dạy nữa, các người có chuyện gì ngày mai lại nói sau đi.”

Bình Luận (0)
Comment