Chương 697: Trói một dây
Trong nhà những người thân này cũng có không ít con cái, người ở lại thành phố, người về nông thôn, người về thành phố, học tốt hay học kém đều muốn tham gia thi đại học hết.
Mới đầu chỉ có hai ba người tới cửa nhưng sau đó càng lúc càng nhiều hơn.
Bây giờ ngoại trừ người thân ra, còn có người không quen biết cũng tới đây làm quen, muốn chiếm lời.
Mới đầu mẹ Cố cảm thấy bọn họ tiến bộ là chuyện tốt nên cũng muốn giúp, thử trình độ của lũ trẻ xem có hy vọng hay không. Kết quả vừa thử, trong hai mươi người chỉ có một hai người còn có thể thông qua, còn lại phần lớn cũng chỉ là trình độ lớp nâng cao của lớp học ban đêm.
Nếu như kỳ thi đại học dễ dàng như thế, tại sao lại nói thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc?
Nếu hai vợ chồng già chúng tôi chỉ có thể đưa các người vào đại học vậy chúng ta đã là thần tiên rồi!
Mẹ Cố vốn cảm thấy bọn họ ít nhất cũng phải học qua cấp hai cấp ba, cho dù mười năm chưa học lại nhưng vẫn có căn bản ở đó, kiến thức sau khi đã học phần lớn sẽ lắng đọng trong đầu, thứ ghi nhớ sẽ quên nhưng kiến thức căn bản sẽ không.
Cũng có vài người kiến thức cơ bản không được mà còn muốn dựa vào một tháng thi đỗ đại học?
Đó không phải là mơ mộng hão huyền hay sao?
Cho dù năm sau ôn tập vậy cũng không được, vẫn nên thành thật đi làm việc hoặc là về vườn trường học lại cấp hai cấp ba đi.
Bà ấy kiến nghị phần lớn người chọn trở về chuẩn bị cho tốt trước, chỉ cần không quá tuổi vẫn có thể từ từ ôn tập để năm sau tham gia.
Có người nghe lời khuyên là người thật sự muốn thi đỗ đại học đều về nhà.
Cũng có vài người không muốn học, chỉ muốn thông qua tà môn ngoại đạo vớt được lợi ích học đại học là quấn riết không chịu buông.
Bọn họ cảm thấy dựa vào lưng những giáo sư như cha Cố và mẹ Cố, cho dù gỗ mục cũng có thể khắc thành tác phẩm tinh tế?
Nếu không các người còn tính là giáo sư cái mẹ gì nữa?
Bọn họ nói mẹ Cố và cha Cố có thể tới lớp học ban đêm dạy một đám người không có văn hóa vậy tại sao lại không thể dạy người thân nhà mình? Trực tiếp mở lớp ôn thi đại học cấp tốc không phải càng tốt hơn sao?
Như vậy không phải có thể giúp càng nhiều người hơn sao?
Bọn họ có bản lĩnh và năng lực đó, tại sao lại không giúp? Dựa vào cái gì không giúp?
Có vài người từ ngữ quá khích, vừa kích động lên thậm chí còn muốn đập kính, phá gia cụ để trút giận, giống như cuộc vận động vài năm trước đây vậy.
Cha Cố và mẹ Cố cũng biết có vài người thân chỉ muốn trút giận lên bọn họ vì không đòi được lợi ích mà mình mong muốn, từ lúc bọn họ được sửa lại án sai, những người này vẫn luôn nhớ thương tiền của nhà họ.
Trong này người đi theo có rất nhiều người cũng không phải là người thân gì cả, mà chỉ là một vài tên du côn mà thôi.
Lâm Tô Diệp: “Hay là thế này, cháu xin thử với đại viện mượn một gian ký túc xá cho chú dì, hai người qua đó ở một thời gian, đợi thi đại học kết thúc lại về sau.”
Qua đó cũng tiện cho bà Tiết làm bạn, bà ta đang cô đơn đây.
Ngược lại đây cũng là một cách hay.
Cha Cố và mẹ Cố vốn đang muốn nhờ Lương Kiếm Vân, chỉ là gần đây ông ta không có ở nhà, bọn họ cũng không muốn tìm con trai hoặc con dâu của ông ta.
Vài ngày trước hai người bọn họ tới nhà họ Lương làm khách, con dâu cả nhà họ Lương là Lý Quế Trân phụ trách đón tiếp, trong ngoài lời nói của cô ta tràn đầy sự bất mãn về việc bọn họ không chịu làm thông gia, để Cố Mạnh Chiêu tìm một cô vợ không có thân phận gì.
Cha Cố và mẹ Cố bất mãn với Lý Quế Trân, không muốn nói chuyện nhiều với cô ta.
Bây giờ Lâm Tô Diệp chịu giúp vậy mới là tốt nhất.
Lâm Tô Diệp ở văn phòng gọi một cuộc điện thoại tới bên Quách Trừng, hỏi anh ta giúp xin một phòng ký túc xá, rồi lại phái xe tới đón cha Cố và mẹ Cố qua đó.
Quách Trừng: “Chị dâu, cô yên tâm, chuyện này dễ thôi, bên cô có vấn đề gì không? Có cần tôi tìm vài cảnh vệ tới không?”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Không cần đâu, đây là vấn đề trị an xã hội do công an quản, không thuộc quản lý của quân khu.”
Sau khi Lâm Tô Diệp tới quân khu đặc biệt để ý kỷ luật và quy tắc.
Quách Trừng xác nhận chỗ cô không có nguy hiểm gì mới cúp điện thoại, giúp cô sắp xếp xe và ký túc xá.