Chương 698: Không cần như chim sợ cành cong bữa
Cha Cố và mẹ Cố bị kinh hãi cũng không thích hợp tiếp tục lên lớp nữa, mà từ chức với chủ nhiệm trường học.
Bọn họ vốn nhắm vào Lâm Tô Diệp mới tới chứ không vì giảng dạy, bây giờ quan hệ của hai nhà tốt, bọn họ cũng không cần chịu mệt thêm nữa.
Lớp học ban đêm cũng có những giáo viên khác, hai vị giáo sư già không tới thì bọn họ vẫn gánh được.
Bọn họ trẻ tuổi sức khỏe tốt, trình độ cũng đủ, tiền lương dạy toàn bộ chương trình lên lớp cũng cao hơn một chút nên hiển nhiên đều rất vui lòng rồi.
Rất nhanh Quách Trừng đã đích thân dẫn người tới đón cha Cố và mẹ Cố, còn trở về giúp bọn họ thu dọn quần áo chăn màn và vật dụng thường ngày, sau đó chở đến đại viện quân khu.
Phía bên Cố Mạnh Chiêu, trở về lại gọi điện là được.
Gần đây cô út đã bắt đầu tham gia các hạng mục thi đấu ở cục công an tỉnh, thường xuyên đến ký túc xá đội võ cảnh tỉnh ở.
Cuộc thi sẽ kéo dài một khoảng thời gian, giữa các hạng mục lớn cũng sẽ dừng một hai ngày để nghỉ hơi dưỡng sức, cho nên thời gian sắc xếp vẫn rất dư dả.
Cố Mạnh Chiêu vì đi thăm cô ấy đã hợp tác với tòa soạn tỉnh, cầm thẻ phóng viên đi giúp tòa soạn viết bài. Như vậy mỗi ngày anh ta đều có thể đi thăm cô ấy, đưa đồ ăn cho cô ấy, ngoài lúc luyện tập còn nói chuyện với cô ấy, kể chuyện xưa, mà anh ta cũng đang ở ký túc xá đội võ cảnh ôn tập bài học và dịch văn.
Hôm nay thời gian không còn sớm, Lâm Tô Diệp cũng không muốn quấy rầy Cố Mạnh Chiêu và Minh Xuân nghỉ ngơi nên dự định ngày mai sẽ nói sau.
Buổi tối tan lớp học ban đêm, Lâm Tô Diệp về nhà thấy mẹ Cố đang ở trên giường đất nói chuyện với Tiểu Lĩnh và bà Tiết, có cái miệng nhỏ như cái đài phát thanh của Tiểu Lĩnh đó, bầu không khí nói chuyện thật sự sôi nổi khí thế ngất trời.
Mẹ Cố cũng không còn thấy bộ dáng sợ hãi đâu nữa.
Cha Cố thì đang đánh cờ với Đại Quân.
Toa Toa vẫn luôn nhìn anh trai và cha Cố đánh cờ, lúc này đang nằm trên đùi Đại Quân ngủ mất tiêu.
Nhìn thấy Lâm Tô Diệp về nhà, cha Cố và mẹ Cố lại khen cô.
Mẹ Cố cười bảo: “Đừng thấy Tô Diệp yếu đuối nhưng ngược lại rất lợi hại, dẫn một nhóm học sinh tới cứu hai người bọn em đấy.”
Không đợi bà Tiết khiêm tốn, Tiểu Lĩnh đã hô: “Chắc chắn rồi ạ, mẹ cháu vô cùng biết đánh nhau, mẹ…”
Nhìn thấy cậu bé lại định đếm chi tiết những “chiến tích vĩ đại” đó của mình ra, Lâm Tô Diệp vội vàng ngắt lời cậu bé, hỏi thăm cha Cố và mẹ Cố một chút, kêu bọn họ cứ yên tâm ở lại.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, sau này mẹ đánh nhau nhớ gọi con nhé, làm sao có thể để mẹ ra tay được, nếu để người đụng phải mẹ thì phải làm sao? Mẹ ra tay chắc chắn sẽ đánh bọn họ gào khóc thảm thiết, không còn dám tiến lên nữa!”
Lâm Tô Diệp: “Con đã rửa chân chưa? Mau đi ngủ đi.”
Cha Cố và mẹ Cố nói với cô vài câu rồi cũng tạm biệt đi nghỉ ngơi.
Ván cờ này Đại Quân vẫn chưa đánh xong, chỉ đành giữ nguyên hiện trạng cất đi, đợi ngày mai lại nói sau.
Lâm Tô Diệp kêu bà Tiết dẫn đám trẻ đi ngủ, còn cô thì đi sắp xếp cho cha Cố và mẹ Cố.
Ký túc xá không lớn nhưng hai người rất hài lòng, có thế nào cũng tốt hơn túp lều năm đó ở, hơn nữa còn an toàn hơn, ai dám tới đây quấy nhiễu nữa?
Mẹ Cố nói với Lâm Tô Diệp: “Tô Diệp, chú dì nhàn rỗi không có việc gì, ngày mai bắt đầu tới thư viện giúp cháu.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Chú dì, chú dì cứ đi tìm mẹ cháu chơi là được, mẹ cháu ở đây không có ai nói chuyện, vẫn luôn muốn tìm hai người bầu bạn.”
Đợi sau khi cô đi, hai vợ chồng già rửa mặt nằm xuống.
Mẹ Cố ngủ giường trên còn cha Cố ngủ giường dưới.
Mẹ Cố: “Em cảm thấy cái giường này thoải mái hơn giường lớn ở nhà mình thì phải?”
Chắc chắn hơn, cũng không cần như chim sợ cành cong bữa.
Cha Cố cũng đồng cảm sâu sắc.
Tuy rằng bọn họ đã gỡ mũ nhưng suốt mấy ngày trở về này, ông ấy vẫn sẽ cả đêm tỉnh dậy vài lần, bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay là ông ấy cũng sẽ cảm thấy có người định tới bắt bọn họ.
Nhưng ngủ ở đây lại không sợ.
Một đêm tới khi trời sáng, cha Cố và mẹ Cố mở mắt, hai người đều cảm thấy khó tin.
Bọn họ đã ngủ cả đêm mới tỉnh!
Mười một năm nay đây là lần đầu tiên ngủ an tĩnh, ngon giấc và yên bình đến vậy!
“Ông bà ơi, mẹ cháu gọi hai người tới ăn cơm ạ!”
Hai người liên tục đáp, vui vẻ đi theo hai đứa trẻ.