Chương 707: Quá hư 4
Ngược lại Lương Kiếm Vân không có suy nghĩ gì khác, Lý Quế Trân giới thiệu đối tượng cho Cố Mạnh Chiêu thì ông ta vui càng thêm vui, nhưng nếu bản thân Cố Mạnh Chiêu đã có cô gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng vậy lại càng tốt hơn.
Ông ta chúc mừng: “Chắc chắn là một cô gái vô cùng xuất sắc.” Bằng không Cố Mạnh Chiêu không có khả năng nhìn trúng.
Bà Tiết vừa định khiêm tốn một chút thì mẹ Cố đã khoe ra.
Hai mắt bà ấy sáng ngời: “Xuất sắc thật sự khỏi phải nói, dáng người hơn một mét bảy, còn là công an, hiên ngang oai hùng, mạnh mẽ vang dội. Giải đấu lớn lần này ở cục công an tỉnh, con bé lấy thân phận công an nữ thi đấu chung với mấy công an nam đó lại giành được giải ba đấy!” Bà ấy vừa nói vừa dựng ngón cái: “Lợi hại lắm!”
Bà Tiết: “…”
Mẹ chồng tương lai này còn tự hào hơn một bà mẹ ruột như bà ta, bà ta cũng rất thẳng sống lưng, kiêu ngạo!
Lương Kiếm Vân liên tục gật đầu, không hề keo kiệt lời khen ngợi: “Nữ trung hào kiệt, thật ưu tú!” Ông ta nghĩ đến một chuyện cũng không tính là cơ mật, không có gì không thể tiết lộ, mới bảo: “Tôi nghe nói giải đấu lần này là để sau này thành lập đội đặc công tỉnh chuẩn bị diễn luyện, năm sau sẽ tuyển chọn và thu nhận đặc công dự bị, sau khi huấn luyện người hợp cách có thể ở lại.”
Cát Chính Hùng: “Ồ, đó là chuyện tốt, cô gái này có thể đi thử.”
Bà Tiết không hiểu chuyện này nhưng nghe thủ trưởng nói tốt thì cảm thấy chắc chắn là tốt, Minh Xuân nhất định sẽ thích.
Mẹ Cố lại có hơi lo lắng: “Có phải như thế sẽ nguy hiểm hơn làm công an bình thường không?”
Công an bình thường chỉ xử lý vài vụ án bình thường, còn đặc công phải xử lý án đặc biệt, vậy liệu Minh Xuân có gặp nguy hiểm không?
Mẹ Cố không có con gái mà chỉ có một đứa con trai, bà ấy thích Minh Xuân nên bắt đầu lo lắng.
Lương Kiếm Vân cười đáp: “Cũng chỉ là một tin tức như vậy, vẫn chưa biết cụ thể phạm vi chức năng thế nào, phỏng chừng phải đợi đến cuối năm.”
Lâm Tô Diệp đã bổ một ít hoa quả, có táo, lê còn có nho, lựu, đều là đám người Tiểu Thẩm mang qua tặng cho cô.
Mấy người ngồi đó nói chuyện, Lâm Tô Diệp thì ngồi một bên yên tĩnh nghe, thi thoảng trao đổi ánh mắt với bà Tiết.
Có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa cha Cố, mẹ Cố và Lương Kiếm Vân không tồi, chủ đề có thể nói cũng không ít, hơn nữa bọn họ đều là người giỏi ăn nói, cũng rất biết tung ra chủ đề kéo theo cả người bên cạnh, tránh tẻ nhạt.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết cũng bị ném chủ đề qua hai lần, có thể nhập cuộc nói.
Lâm Tô Diệp tiếp tục rót nước trà cho bọn họ: “Bác Lương là người bản địa sao ạ? Giọng phổ thông thật chuẩn quá, bọn cháu đều hơi dính chút âm địa phương.”
Lương Kiếm Vân cười đáp: “Tôi là người tỉnh bên của các cháu, lúc nhỏ từng học trường tư, sau này tới thành phố làm phục vụ bàn rồi cũng làm ăn mua bán, gặp nhiều người học được nhiều tiếng nên tiếng phổ thông nói cũng được!”
Năm đó vì ông ta học giọng giỏi nên một tháng có thể kiếm thêm nửa đồng Đại Dương.
Một nhóm bạn già nói chuyện trên cơ bản cuối cùng đều sẽ ôn loại chuyện cũ, nhớ về ngày xưa, sau đó cảm thán thời gian trôi mau, bọn họ già đi nhanh quá, lại nói về bệnh của bản thân, rụng tóc, hoa mắt, lãng tai, trí nhớ kém gì đó, cũng không thiếu được phải chúc mừng đối phương, trông ông trẻ tuổi bao nhiêu.
Cát Chính Hùng nhìn Lương Kiếm Vân cũng không nhịn được mà cảm thán: “Năm nay anh Lương đã sáu mươi mốt rồi, lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng mọi người nhìn ông ấy trẻ bao nhiêu, trông còn trẻ hơn tôi nhiều.”
Ông ta vừa nói như vậy, bà Tiết lại nhìn hai người bọn họ, thầm nghĩ Lương Kiếm Vân trông trẻ thật, sáu mươi mốt mà trông như năm mươi, còn ông lớn lên thật sự có hơi gấp, năm mươi mà lại như sáu mươi, phỏng chừng lúc trẻ cũng rõ già rồi.
Ông ta lại bắt đầu khen bà Tiết: “Em gái cũng trông rất trẻ, năm nay bao nhiêu rồi?”
Bà Tiết: “Còn em gái gì nữa, tôi lớn hơn ông đó, năm nay tôi năm mươi bảy rồi.”
Cát Chính Hùng trừng mắt nhìn: “Thật sao? Thật sự không nhìn ra được, trông cũng chỉ…” Ông ta muốn nói là hơn năm mươi, nhưng nghĩ đến khi bà vợ của mình hơn năm mươi có cảnh tượng gì, cũng không thể so sánh được, ông ta sửa miệng đáp: “Cùng lắm là bốn mươi bảy tuổi.”
Bà Tiết cười ha ha: “Lão thủ trưởng quá biết nói đùa rồi.”
Tuy rằng trong lòng bà ta vui vẻ vì người ta khen mình trẻ trung, nhưng cũng không thể thừa nhận.