Chương 709: Cần gì cứ nhất định phải ngược đãi mình học ngoại ngữ
Đại Quân học tiếng Anh, Toa Toa theo cậu bé nhiều cũng học được không ít, còn có thể giúp Đại Quân tiến hành luyện tập đối thoại khẩu ngữ ngày thường.
Cha Cố và mẹ Cố vui vẻ cũng nhận một đệ tử nhỏ như cô bé, cho cô bé học chung.
Tiểu Lĩnh và mấy người Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi lại không có một chút hứng thú nào cả, ngữ văn đã học đến tốn sức rồi còn học tiếng anh tiếng Đức tiếng Nhật gì nữa, ăn no rửng mỡ à!
Bắn ná thun với cậu bé không tốt sao?
Đạp xe đạp không vui sao?
Đánh bóng rổ không sảng khoái sao?
Cần gì cứ nhất định phải ngược đãi mình học ngoại ngữ?
Mà hiển nhiên Lâm Tô Diệp cũng có được lợi ích không nhỏ từ đây.
Ban ngày cô tới thư viện làm việc đọc sách học hành, buổi tối đi tới lớp học ban đêm, ngày hôm sau làm bài tập về nhà còn có thể xin cha Cố và mẹ Cố dạy thêm nhiều kiến thức.
Điều này cũng khiến cô tiến bộ nhanh hơn tự học lớp một và lớp hai ở nông thôn nhiều.
Chớp mắt đã tới lập đông, thời tiết lạnh dần.
Chiều ngày thứ bảy ấy, lớp học ban đêm tiến hành kiểm tra sơ bộ.
Ngữ văn và toán học của Lâm Tô Diệp đứng nhất toàn lớp.
Chủ nhiệm lớp học ban đêm phát một cây bút máy và sáu quyển vở cho cô, Lâm Tô Diệp vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Quá có cảm giác thành tựu rồi!
Hóa ra thi đứng nhất sảng khoái như vậy!
Khà khà, được trải nghiệm niềm hạnh phúc của con trai lớn rồi.
Cô và Lý Lan Tú, Lưu Phụng Mai cùng đạp xe về nhà, vừa vào đại viện đã nhìn thấy đám trẻ tan học về nhà.
Một nhóm người bọn trẻ đi rải rác, không vội chút nào.
Lưu Phụng Mai gọi: “Đại Quân, Tiểu Lĩnh, Toa Toa, mẹ các cháu thi được hạng nhất đấy!”
Toa Toa nghe thấy lập tức quay người chạy về phía Lâm Tô Diệp: “Mẹ thật lợi hại! Lợi hại giống anh cả!”
Lâm Tô Diệp bế Toa Toa đặt lên yên sau xe đạp.
Đại Quân cũng rất vui: “Chúc mừng mẹ thi được thành tích tốt!”
Lâm Tô Diệp vừa định khoe khoang hai câu.
Nhưng Tiểu Lĩnh đã lập tức hô: “Mẹ, mẹ cũng đừng kiêu ngạo! Cái đuôi của mẹ vừa vểnh con đã biết mẹ muốn…”
Lâm Tô Diệp lập tức kêu Đại Quân dắt xe đạp hộ mình, nói với Tiểu Lĩnh: “Ba ngày không đánh là quậy tung nhà, con đứng đó cho mẹ!”
Tiểu Lĩnh loạt soạt móc hai đồng tiền từ trong lòng ra đưa cho cô, bộ dáng lằm tiền nhiều của: “Mẹ đừng nóng, cho mẹ này, thưởng mẹ hạng nhất, mẹ cầm mua đồ ăn vặt đi…”
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô giành tiền qua, thuận thế đánh cậu bé: “Con lại đòi tiền của trí thức Cố!”
Cha Cố và mẹ Cố biết yêu cầu của cô chắc chắn sẽ không cho trẻ con tiền lung tung.
Tần Kiến Dân rất bận cũng không rảnh cho trẻ con tiền, đều là gom lại đưa cho cô.
Chỉ có Cố Mạnh Chiêu tốt tính lại thích ba đứa trẻ, đối với lũ trẻ đúng là xin gì được nấy, chỉ cần Tiểu Lĩnh kể khổ, cho dù biết đứa trẻ này đang diễn nhưng anh ta vẫn sẽ đau lòng.
Tiểu Lĩnh vội vàng ôm đầu chạy: “Không có mà, là trí thức Cố kiên quyết muốn cho con, chú ấy biết con nợ như chúa chổm, kêu con trả tiền cho Đại Quân mà.”
Cậu bé có chút chuyện là nợ tiền Đại Quân, nợ đến sau cùng bản thân cậu bé hoàn toàn không biết đã nợ bao nhiêu, nhưng trí nhớ của Đại Quân cực tốt, còn ghi vào sổ nhỏ nữa!
Chơi xấu không được, Tiểu Lĩnh chỉ có thể khổ sở trả từng hào từng xu một.
Cố Mạnh Chiêu biết khoản nợ giữa hai anh em nên cho mỗi người mười đồng tiền.
Tiểu Lĩnh đã nợ ngập đầu vẫn bớt lại hai đồng ba hào, mua ba hào kẹo chia cho các bạn, còn hai đồng này thuận tay thưởng cho Lâm Tô Diệp.
Bây giờ tiền bị lấy đi rồi, cậu bé lại biến thành đứa trẻ nghèo rớt mồng tơi không nói, lại còn bị Lâm Tô Diệp đuổi, cậu bé cảm thấy oan uổng quá.
Kho vàng nhỏ của Đại Quân lại càng lúc càng đầy.
Bây giờ có thư viện và phòng sách nhà họ Cố, cậu bé nào còn cần mua sách nữa đâu?
Tiền này gom miễn phí! Gom đơn thuần! Tuổi tác còn nhỏ nhưng cậu bé đã tích được nhiều hơn vài người lớn rồi!
Lưu Phụng Mai và Lý Lan Tú thấy Lâm Tô Diệp ngày thường dịu dàng ôn hòa vừa nhìn thấy Tiểu Lĩnh đã biến thân cũng cười không nhịn được.
Lưu Phụng Mai hô: “Em gái, Tiểu Lĩnh cũng hiếu thuận với em mà!”
Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi cũng tập mãi thành quen, cười hi hi ha ha tự về nhà mình.
Đại Quân và Toa Toa thấy Lâm Tô Diệp đuổi theo Tiểu Lĩnh chạy, hai anh em cùng thở dài.
Toa Toa: “Anh hai giữ chốt nào đó của mẹ chúng ta rồi.”
Đại Quân: “… Mẹ chúng ta cũng nắm dây cung của em ấy, cứ vài ngày là căng.”
Đại Quân đẩy Toa Toa đi về nhà.