Chương 711: Hộ tống, thi đại học 1
Tiết đầu tiên của ngày đó, Lâm Tô Diệp ra khỏi phòng rửa tay nói chuyện học hành và vài chuyện khác với mấy người Lý Lan Tú.
Một đồng chí nữ tên là Kim Hoán Phân qua đó tìm Lâm Tô Diệp xin chỉ dạy về vấn đề may quần áo, cô ta là công nhân nữ ở xưởng dệt tỉnh, rất tiến bộ, học lớp học ban đêm là để tăng tiền lương.
Cô ta cũng thích may quần áo nhưng có vài chi tiết cũng không làm tốt được, mới đi tìm thợ may để hỏi, nhưng đó là tay nghề kiếm cơm của người ta nên hiển nhiên sẽ không chỉ dạy cho người khác.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên tới học lớp học ban đêm cô ta đã để ý đến Lâm Tô Diệp, vì quần áo của Lâm Tô Diệp vô cùng chi tiết, mấy vấn đề nghi ngờ của cô ta đều được xử lý rất tốt trên quần áo của Lâm Tô Diệp.
Cô ta quan sát vài ngày, phát hiện ra Lâm Tô Diệp làm người rất hiền hòa nên cũng chủ động kết bạn. Mà Lâm Tô Diệp cũng như cô ta suy đoán, thật sự rất dịu dàng ôn hòa, gần như có hỏi tất sẽ đáp lời.
Trước đây Lâm Tô Diệp dẫn người đi đối phó với người thân nhà họ Cố rồi hộ tống cha Cố và mẹ Cố ra ngoài, Kim Hoán Phân cũng đi theo.
Cô ta nói với Lâm Tô Diệp: “Tô Diệp, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Tô Diệp: “Chuyện gì thế?”
Kim Hóa Phân ra hiệu cho cô ra ngoài.
Thần bí như vậy sao?
Lâm Tô Diệp đi theo cô ta ra ngoài phòng học, cười hỏi: “Kim Hoán Phân, có chuyện gì mà thần bí như thế?”
Kim Hoán Phân nhỏ giọng đáp: “Tô Diệp, chiều nay tôi nhìn thấy mấy người, nghe bọn họ nói hình như muốn khiến trí thức Cố không thể thuận lợi tham gia kỳ thi đại học.”
Lâm Tô Diệp kinh ngạc hỏi: “Còn có loại chuyện này nữa sao? Cô biết mấy người đó là ai không?”
Kim Hoán Phân: “Một người là đồ ba gai ở nhà xưởng chúng tôi, còn có vài người không quen biết, có lẽ là du côn xã hội.”
Hai năm này có không ít thanh niên trí thức nghĩ đủ mọi cách về thành phố, có vài người trở về một cách đường hoàng chính đáng, cũng có vài người lại làm bệnh án lùi về, đi cửa sau kê bệnh án rồi sẽ không chịu về quê nữa.
Có điều, tuy bọn họ về lại thành phố nhưng hộ khẩu và quan hệ lương dầu vẫn sẽ ở nông thôn, bọn họ không có công việc chân chính cũng không có khẩu phần lương thực được chia, lại không có tiền lương, cho dù có người nhà nuôi thì cuộc sống vẫn rất khó khăn.
Những người này vì kiếm chút tiền khó tránh khỏi sẽ sinh sự thị phi.
Có vài người nhân phẩm tốt cùng lắm chính là đầu cơ trục lợi, làm chút buôn bán nhỏ, lại có vài người không làm việc đàng hoàng muốn trộm gà bắt chó, làm tay đấm thuê.
Cho dù chỉ là ở hiện tại hay trong xã hội cũ, nghề này vẫn có người làm.
Thấy ai không thuận mắt thì gọi một nhóm người tới cho biết tay một chút.
Bọn họ chính là “một nhóm người” này, sau khi xong chuyện có thể lấy ít phiếu lương và tiền.
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp nghiêm túc hẳn lên, cách kỳ thi đại học còn chưa đến hai ngày nữa.
Khắp các nơi đã công bố thời gian thi đại học, có nơi bắt đầu vào ngày hai mươi mốt, có nơi lại bắt đầu vào mùng mười tháng mười hai, tỉnh này lại vào hai ngày hai sáu và hai bảy tháng mười một.
Đó chính là ngày kia.
Cô rất biết ơn: “Bạn học Kim Hoán Phân, cảm ơn cô đã nhắc nhở, tin tức này tới thật kịp lúc.”
Kim Hoán Phân: “Không biết thì thôi chứ biết rồi nhất định phải nhắc nhở một tiếng. Năm đó cả ngày bọn họ đánh người này đánh người kia, thật ra bọn họ mới là phần tử xấu xa nhất.”
Người dẫn đầu đó tên là Vương Siêu, năm ấy cả gia đình nhân lúc hỗn loạn vớt được không ít lợi ích, lại còn hại người, đòi được chức vụ chủ nhiệm phân xưởng và trưởng khoa bảo vệ ở xưởng dệt.
Năm bảy mươi bảy bắt đầu xử lý một vài phần tử bất hợp pháp, cả nhà Vương Siêu bị thanh toán đuổi ra khỏi đội ngũ cán bộ, trở về làm công nhân.
Hiển nhiên trong lòng bọn họ bất mãn.
Ngược lại Lâm Tô Diệp không lo lắng.
Thường thì chuyện đột ngột phát sinh mới khiến người lo lắng, nhưng có được tin tức từ trước có thể chuẩn bị sẵn sàng, không có gì phải lo hết.
Cô đợi khi tan học chờ Minh Xuân tới đón.
Cô út từ sau giải đấu lớn lại về cục công an huyện đi làm, buổi tối không cần tham gia lớp học ban đêm nên trên cơ bản toàn hơn sáu giờ đã về nhà.
Cố Mạnh Chiêu bình thường ở nhà ôn tập, buổi chiều đến giờ tan làm sẽ đạp xe đạp đi đón Minh Xuân, sau đó mời cô ấy tới nhà “trấn trạch.”