Chương 712: Hộ tống, thi đại học 2
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, sau bữa cơm, Cố Mạnh Chiêu sẽ kể chuyện xưa cho cô ấy một lúc rồi lại ôn tập. Còn cô ấy thì cùng mẹ Cố nói chuyện hoặc là đọc sách, nghe radio, đợi Lâm Tô Diệp tan học.
Cô út thật sự cho rằng Cố Mạnh Chiêu tìm mình để trấn nhiếp đám người thân đó nên ngày nào cũng làm hết chức trách, còn đi tuần tra khu gia đình ở gần đó một lượt.
Chuông tan lớp vừa vang, Lâm Tô Diệp thò người nhìn ra ngoài quả nhiên trông thấy Minh Xuân đang vẫy tay về phía cô.
“Chị dâu!” Cô út rất hào hứng.
Các bạn học của Lâm Tô Diệp cũng nhao nhao chào hỏi cô ấy, có ai không ngưỡng mộ mối quan hệ chị dâu em chồng của Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Xuân chứ?
Người ta đều là chồng tới đón còn cô là em chồng tới đón, tốt bao nhiêu.
Lâm Tô Diệp có chuyện nên kêu Lý Lan Tú và Lưu Phụng Mai về trước, còn cô phải tới nhà họ Cố bàn bạc một chút.
Lâm Tô Diệp đeo cặp sách ra khỏi phòng học, nói với cô út: “Minh Xuân, chúng ta phải tới nhà họ Cố một chút, có chút chuyện.”
Cô út đeo cặp sách giúp cô, hai người đạp xe tới nhà Cố Mạnh Chiêu.
Trước đó Cố Mạnh Chiêu tiễn cô ra cổng vẫn chưa vào nhà mà đứng ở cổng nhảy dây hoạt động một chút.
Mỗi ngày anh ta đều phiên dịch và đọc sách, cũng mệt đầu óc, cần làm chút hoạt động thể dục.
Thấy cô út đạp xe về, anh ta mừng rỡ lại bất ngờ: “Minh Xuân?”
Cô út: “Chị dâu tìm anh có việc.”
Cố Mạnh Chiêu đẩy cửa mở ra, kêu bọn họ trực tiếp đạp vào trong.
Hai vị giáo sư già vốn muốn ở bên quân khu làm bạn với bà Tiết tiếp, nhưng ủy ban giáo dục tỉnh đã tìm bọn họ rất nhiều lần, còn mời Lương Kiếm Vân nói hộ, kêu bọn họ nhất định phải gánh vác trọng trách giáo dục ở trường đại học tỉnh, muốn tiếp tục ủy nhiệm Cố Hưng Chương làm hiệu trưởng trường đại học tỉnh.
Những giáo sư và giảng viên khác ở trường đại học tỉnh trên cơ bản đều đã sắp xếp xong, chỉ có chức vụ hiệu trưởng này vẫn để trống.
Cố Hưng Chương khéo léo từ chối, nói tình trạng cơ thể mình không tốt, không thể gánh vác trọng trách như vậy được, nhưng ông ấy cũng nể mặt Lương Kiếm Vân, tỏ ý hai vợ chồng bằng lòng góp một viên gạch cho sự nghiệp giáo dục ở trường đại học tỉnh, còn muốn đảm nhiệm một chức giảng viên môn ngoại ngữ, giúp đỡ hướng dẫn sinh viên khoa chính quy và nghiên cứu sinh.
Vì thế ủy ban giáo dục và ủy nhiệm ông ấy và giáo sư Tô Phi đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng trường đại học tỉnh, cho Cố Hưng Chương đãi ngộ và phúc lợi của hiệu trưởng, được hưởng sự tôn trọng như hiệu trưởng.
Vốn ủy ban giáo dục còn muốn mời bọn họ tham gia công tác chuẩn bị đề thi đại học nhưng hai vợ chồng quả quyết tránh đi.
Con trai bọn họ sắp thi đại học, giờ bọn họ lại tham gia ra đề, cho dù Cố Mạnh Chiêu có trong sạch dựa vào thực lực của bản thân thi đỗ cũng khó tránh khỏi bị người có lòng sỉ nhục dựa vào cha mẹ, chuyện đó chắc chắn phải tránh ngay.
Lúc này cha Cố đã đi tắm, mẹ Cố còn đang đan khăn quàng cổ, vốn muốn đan áo len, kết quả học nửa ngày cảm thấy vẫn nên đan khăn quàng cổ đi, ít nhất khăn quàng cổ sẽ nhìn thấy thành phẩm còn áo len không biết đến mùa quýt năm nào mới thấy.
Thấy Lâm Tô Diệp đến, mẹ Cố rất vui mừng, kéo cô tới xin chỉ đan khăn quàng.
Tuy rằng nhà bà ấy có sách nhưng lại không biết đan.
Lâm Tô Diệp: “Dì, hôm nay không có thời gian nói chuyện này đâu.”
Cô nói lại thông tin mà Kim Hoán Phân đã nói cho bọn họ nghe: “Chắc tám phần người tên Vương Siêu đó có quan hệ gì đó với Vương Hòa Bình, cho dù là báo thù hay là tham tài đều không phải người tốt. Ngày mai cháu sẽ tìm người đi tìm hiểu tình hình của anh ta.” Cô nói với Cố Mạnh Chiêu: “Mạnh Chiêu, trước khi thi đại học cậu ở nhà, đừng đi đâu cả, bọn họ không dám tới nhà làm loạn đâu.”
Trước đó đám người Vương Hòa Bình tới cửa gây rối bị cô út tống vào đồn công an xử phạt, đồn công an cũng đã để ý bên này nên không ai dám tới đây gây rối.
Cô nghi ngờ Vương Siêu đó muốn giở trò xấu với Cố Mạnh Chiêu trên đường đi thi, cho dù là trộm thẻ dự thi hay là giành túi xách hoặc là đánh một trận, đều sẽ ảnh hưởng đến việc Cố Mạnh Chiêu đi thi.
Cách tốt nhất chính là giải quyết từ trước.
Cô út đứng dậy nói: “Chị dâu, không cần đợi đến ngày mai, bây giờ em sẽ đi ngay.”