Chương 715: Bắt cóc
Cha Cố và mẹ Cố không ở nhà nên Cố Mạnh Chiêu trực tiếp tới ký túc xá quân khu ngủ, ngày mai sẽ do cô út hộ tống tới trường thi là được.
Tối qua không tới là ý của cô út, phải cho Cố Mạnh Chiêu thoạt nhìn “đơn lẻ.”
Mà cha Cố và mẹ Cố bị mời đi coi thi, sau đó còn phải chấm bài thi, mấy ngày gần đây ăn ở đều cố định trong đại viện, không thể ra ngoài.
Cô út kêu Lâm Tô Diệp đừng đạp xe, cô ấy chở đi là được.
Bọn họ đến đầu đường đã hẹn trước với Cố Mạnh Chiêu, cô út dùng chân chống đất dừng xe đạp.
Lâm Tô Diệp: “Để chị đi xem.”
Cô út: “Chị dâu, không cần, bọn em có ám hiệu.” Cô ấy hắng giọng, dồn khí vào đan điền: “Thiên vương cái địa hổ!”
Bên cạnh lập tức truyền tới một tiếng đáp vang vọng: “Bảo tháp trấn hà yêu!”
Lâm Tô Diệp: “…”
Hiển nhiên giọng nói này không phải của Cố Mạnh Chiêu mà là của một người qua đường, anh ta thấy cô út đứng ở bên đường lớn hô cũng tiếp một câu.
Tuy rằng Cố Mạnh Chiêu không hô nhưng rất nhanh đã đạp xe ra ngoài, anh ta đang định tiến lên chào hỏi bọn họ lại bị cô út dùng ánh mắt ngăn cản.
Bọn họ phải tạo hình tượng đơn lẻ cho Cố Mạnh Chiêu, không để Vương Siêu nghi ngờ, nếu như Vương Siêu nhìn thấy có người đi cùng anh ta, nào còn tiến lên gây sự nữa?
Vương Siêu không gây sự vậy làm sao cô ấy thỏa chí được?
Cố Mạnh Chiêu tự mình đạp xe đạp xuất phát.
Lúc này, Vương Siêu đang cùng bốn tay bạn xấu đạp xe đợi trên con đường Cố Mạnh Chiêu nhất định phải đi qua để tới trường thi.
Răng hô cười bảo: “Anh Siêu, lần này xong chuyện chúng ta có thể kiếm được lợi gì?”
Bọn họ đều cho rằng là ra mặt giúp Vương Hòa Bình, vậy nhà họ Vương chắc chắn phải cho ít lợi lộc.
Vương Siêu nhếch miệng, đáp một cách đắc ý: “Tao sắp xếp cả rồi, có sao cũng phải cho bọn mày đánh chén một bữa ngon ở tiệm cơm quốc doanh chứ? Đến khi đó cứ thoải mái ăn!”
“Oa, thật sao? Vậy chỉ cần bắt cóc cậu ta, làm bỏ lỡ thời gian đi thi thôi hả?”
Vương Siêu: “Tao đổi ý rồi, bắt cóc chung quy vẫn là phạm pháp, chúng ta dùng cách an toàn hơn, khiến Cố Mạnh Chiêu tốn tiền lại chậm trễ thi đại học, hừ, tao nhất định phải báo thù cho Hòa Bình!”
Anh ta nói với tên gầy: “Lát nữa tụi bây nhìn ánh mắt của tao mà hành động, gầy, mày chuẩn bị sẵn sàng va vào nó bất cứ lúc nào đi.”
Tên gầy: “Được, vừa vặn vài ngày trước vết tím của em vẫn chưa tan, mắt cá chân còn hơi đau đây.”
Vừa hay đổ cho Cố Mạnh Chiêu.
Vương Siêu: “Mấy đứa tụi bây, chỉ cần cậu ta bị gầy đổ vạ thì lên túm chặt cậu ta, không cho nó chạy.”
Bắt cóc người là phạm pháp, sau khi bọn bị đâm yêu cầu Cố Mạnh Chiêu bồi thường, chuyện này cũng không phạm pháp.
Cùng lúc đó, tại một đầu đường khác có một chiếc xe Jeep đỗ lại, bên trong có một cô gái ngồi đó với vẻ mặt khá khẩn trương.
Lý Xảo Tuệ nhìn đồng hồ, nói với tài xế: “Chú Trần, chú lái từ từ thôi, cháu nhìn bên đường thuận tiện đón bạn cháu cùng tới trường thi.”
Tài xế Trần gật đầu đáp: “Xảo Tuệ, bạn cháu trông thế nào, chú cũng để ý giúp cháu.”
Lý Xảo Tuệ: “Là… cháu nhìn là có thể nhận ra ngay mà, cậu ấy lớn lên đẹp trai, hạc trong bầy gà, rất bắt mắt.”
Tài xế Trần cười bảo: “Sẽ không phải là bạn học Cố Mạnh Chiêu đó chứ.”
Lý Xảo Tuệ đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Chú Trần, sao chú biết? Chú đừng nói với người khác nhé.”
Tài xế Trần cười ha ha: “Tiểu Cố thật sự rất ưu tú, hai đứa các cháu rất xứng đôi, có gì đâu mà phải ngại.”
Ông ta lái xe rất chậm, Lý Xảo Tuệ khẩn trương nhìn đằng trước, một khi nhìn thấy mất tên du côn vây quanh Cố Mạnh Chiêu, cô ta sẽ xuống xe hô to tới cứu Cố Mạnh Chiêu, kéo anh ta cùng nhảy lên xe.
Cô ta giúp anh ta thoát khỏi mấy tay du côn vô lại quấn lấy, lại giúp anh ta có thể đúng giờ tham gia kỳ thi đại học, đây chính là một ân tình rất lớn, anh ta chắc chắn sẽ biết ơn vô cùng.
Như vậy hai người sẽ có một khởi đầu rất tốt, sau đó anh ta cũng không thể từ chối cô ta tiếp cận, hai người có thể thử quen nhau.
Mình dịu dàng nho nhã, xinh đẹp động lòng người, càng có hương vị phụ nữ hơn, kiểu gì cũng tốt hơn tên đàn ông kia, cũng xứng với anh ta hơn. Cô ta thích anh ta như vậy, tuyệt đối không cho phép anh ta ở chung với nữ sinh khác.
Lâm Tô Diệp ngồi trên yên sau xe đạp còn phải để ý xung quanh, cô nghĩ bắt cóc người và gây rối ở nơi trống trải phỏng chừng không thích hợp, chắc hẳn sẽ ở nơi chật hẹp hơn.