Chương 727: Chê
Cố Mạnh Chiêu lộ ra vẻ khó xử với ống nghe trông rất áp lực nặng nề, sau đó hơi rời ống nghe ra xa, như vậy anh ta sẽ không nghe thấy tiếng bên trong nữa.
Qua một lúc, anh ta chúc bác cả ngủ ngon, cúp máy lại đi tìm cha mẹ mình.
Vừa mở cửa đã thấy cha Cố và mẹ Cố đang ở ngoài cửa nghe lén.
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Hai người mới tiếp xúc với Tiểu Lĩnh vài ngày này đã bị cậu bé chỉ xấu rồi.
Cố Mạnh Chiêu: “Tại sao bác cả lại nói chúng ta nhất định phải về Bắc Kinh?”
Cha Cố: “Có lẽ chị ấy nhớ chúng ta.”
Mẹ Cố: “Có lẽ muốn gọi chúng ta về cùng quản một thể.”
Có vài người làm chủ nhà đến nghiện rồi, cứ nhất định phải quản cả gia đình mới vui, mà bà ấy lại là người không chịu trói buộc.
Năm đó bà ấy và Cố Hưng Chương tự do yêu đương ở nước ngoài, sau khi về nước bà Cố quá là bất mãn, vì bà ta đã sắp xếp đối tượng kết hôn cho Cố Hưng Chương ở nhà.
Để không khiến bà ấy chịu oan ức, Cố Hưng Chương đã dẫn bà ấy về quê nhà.
Mà hai năm sau khi bọn họ kết hôn chỉ có mỗi một đứa trẻ là Mạnh Chiêu cũng khiến bà cụ vô cùng khó chịu, cảm thấy chí ít cũng phải sinh bốn đứa mới được.
Nhưng núi cao hoàng đế xa, mẹ Cố chẳng thèm quan tâm, chỉ có cuối năm hoặc là sinh nhật bà cụ mới về thủ đô một lần, còn những thời điểm khác đều không tới.
Sau này bà ấy và Cố Hưng Chương bị điều xuống cơ sở rèn luyện, bên bà cụ người xuống cơ sở rèn luyện thì xuống cơ sở rèn luyện, về quê thì về quê, gần như chỉ có một mình cô độc. Tuy rằng bà ta cũng ủy thác người gửi lời và mang ít đồ tới, nhưng mọi người đều khó khăn, lại bị người coi chừng, hiển nhiên không qua lại bao nhiêu.
Bây giờ cha Cố và mẹ Cố đã gỡ mũ trở về vẫn chưa về lại thủ đô lần nào.
Hai người mượn cớ không phải không đi mà là quá bận rộn, dù sao con trai phải theo đuổi vợ và thi đại học, đây đều là những chuyện lớn hàng đầu.
Đương nhiên bọn họ vẫn rất tôn trọng chị cả, nếu nói cho bà Cố tiền và đồ thì mẹ Cố cũng không so đo, nhưng muốn nói cho bà ta quản lý mình vậy hoàn toàn không được.
Năm đó bà ấy vì tự do và mới mẻ cho nên mới đi du học.
Mới đầu bà ấy cũng tự do yêu đương, không chịu trói buộc, mười năm xuống cơ sở rèn luyện đã trở nên cẩn thận dè dặt, tất cả đã thay đổi rồi mà thôi.
Bà đã sắp đến tuổi làm mẹ chồng, còn tìm một bà mẹ chồng già cho mình làm gì nữa?
Mẹ Cố chê!
Cha Cố: “Hay là… năm mới chúng ta về một chuyến?”
Mẹ Cố: “Chân anh không tiện, thủ đô lạnh như vậy lại thành bệnh cho anh, anh đừng đi, em phải ở nhà chăm sóc anh cũng không đi được, em thấy để Mạnh Chiêu dẫn Minh Xuân đi tới thủ đô chơi một chuyến, thuận tiện tới chúc tết bà cụ luôn.”
Minh Xuân chuyên trị loại bà cụ này.
Nếu vợ đã nói chân mình không tiện, cha Cố lập tức nằm xuống ngay, nói với Cố Mạnh Chiêu: “Chân cha đau dữ lắm, không phải giả bộ đâu.”
Chân ông ấy đau thật, dù sao cái chân đang yên đang lành lại què, cho dù đã tốt lên vẫn để lại nội thương, thời tiết ẩm ương chắc chắn sẽ đau.
Cố Mạnh Chiêu thấy ý của cha mẹ không muốn về Bắc Kinh nhưng anh ta thật sự không quen bác cả.
Mà không quen cũng được, không quen sẽ không cần có lòng kính sợ nặng như thế, cũng không sợ hãi.
Bà Cố lại có hơi bất mãn về hành động đùn đẩy của hai vợ chồng Cố Hưng Chương.
Sáng hôm sau bà ta thức dậy, trước búi tóc chỉnh tề, ống quần cũng phải phẳng phiu, bó chân lại rồi đi giày vải nhỏ vào, sau đó xuống đất cầm bàn chải đánh răng, rửa mặt lại bôi kem dưỡng da, đánh thêm phấn.
Đây là thói quen nhiều năm của bà ta, cho dù trong mười năm trước cũng chưa từng thay đổi.
Chẳng qua bây giờ bà ta đã lớn tuổi, mắt mũi không tốt cho lắm, trên mặt nhiều nếp nhăn phấn bị kẹt lại cũng không biết.
Người thường cũng không dám nhắc nhở bà ta.
Bà ta dựa theo thói quen ra ngoài đi dạo trước.
Ở khu này, bà cụ đi dạo cũng là một phong cảnh.
Dáng người của bà ta tầm trung, gương mặt trắng nghiêm túc, sau đầu là búi tóc đen, lưng còng, chắp tay, đôi chân nhỏ lại di chuyển rất nhanh.
Đợi bà ta vòng một vòng trở về đã hơi đổ mồ hôi, chỉ cần đợi các con dâu nhóm lửa nấu cơm.