Chương 728: Thầy Hoàng 1
Bà ta ngồi trên ghế thái sư sơn đen trong nhà chính, uống hớp trà nóng cho nhuận giọng: “Vợ thằng cả, Nguyên Hoành đâu?”
Năm nay con dâu cả cũng đã năm mươi bảy tuổi, vẫn luôn không có công việc mà ở nhà làm việc nhà và chăm con.
Thím ta liếc mắt nhìn bà Cố, đáp với vẻ dè dặt: “Mẹ, tối qua Nguyên Hoành không về.”
Nếu là trước đây, bà ta chắc chắn sẽ nổi cáu, nhưng xưa đâu bằng nay, chính sách khác rồi, hơn nữa Nguyên Hoành cũng không phải trẻ con.
Bà Cố: “Nó cũng nên lấy vợ, hồi tâm chuyển ý đi.”
Con dâu cả: “Mẹ, thằng bé mới thi đại học xong, cũng không biết…”
Hai năm trước anh ta nhận được nhiệm vụ đi tới quốc gia phương bắc làm ăn, gần đây mới trở về, về rồi còn tham gia thi đại học, cũng không biết thi thế nào nữa.
Vốn thím ta cảm thấy con trai không cần tham gia thi đại học, chấp hành nhiệm vụ trở về chắc chắn sẽ được sắp xếp công việc, nhưng ai biết anh ta cứ nhất định muốn tham gia, nói muốn tiến vào bộ Thương mại gì đó.
Bà Cố: “Nguyên Hoành là đứa trẻ có tương lai nhất ở phòng cả, chắc chắn không thành vấn đề.”
Con dâu cả nhắc nhở bà ta: “Mẹ, bây giờ đã khác rồi.”
Mọi người sống cuộc sống của riêng mình, không còn giống như xã hội cũ nữa.
Bà Cố lại mặc kệ: “Khác ở đâu? Mặc kệ là thời đại nào, gia tộc này cũng phải đoàn kết mới hưng thịnh. Gia đình chú năm cô cũng về đây, bây giờ cũng nên chuyển từ nhà cũ đến Bắc Kinh rồi. Mạnh Chiêu nhà bọn họ năm nay cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa, nên lấy vợ đi.”
Con dâu cả: “Mẹ, có lẽ người ta…”
“Có lẽ cái gì?” Bà Cố không vui: “Mặc kệ cô gái bên ngoài kia có tốt bao nhiêu nhưng cô ta có thể có thể diện ở Bắc Kinh không?”
Con dâu lớn không nói gì nữa.
Bà Cố lại hỏi: “Gần đây thằng thổ phỉ con đó không gây họa chứ?”
Con trai nhỏ của con dâu thứ hai là Cố Nguyên Trinh, năm nay cũng mười lăm tuổi, bướng bỉnh bất tuân, thích đánh nhau, tuổi còn nhỏ đã nhuộm một thân khí tức cường đạo ở thành tứ cửu, bà Cố vô cùng ghét đứa cháu này.
Ngược lại Cố Nguyên Hoành rất thích cậu ta, trước đây còn thường xuyên dẫn cậu ta chạy ra ngoài, cậu ta cũng thích người anh họ Cố Nguyên Hoành này, có lời cũng nói với anh ta.
Đang nói chuyện thì Cố Nguyên Hoành từ bên ngoài trở về, anh ta mặc đồ lao động cũ liền thân, vốn bảy phần tuấn tú đẹp đẽ, ba phần tà khí, nhưng lúc này lại pha thêm vài phần bất cần đời.
“Anh…” Cố Nguyên Trinh ở vách tường bên cạnh gọi anh ta.
Hai tay Cố Nguyên Hoành đút túi quần, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Xuống đấy, lát nữa bà nội nhìn thấy lại mắng em.”
Cố Nguyên Trinh cười đáp: “Em là thổ phỉ con, em cũng chẳng sợ bà ấy mắng.”
Bà già cổ hủ!
Cố Nguyên Trinh hoạt bát chính là một đứa trẻ nghịch ngợm, tuổi còn nhỏ đã kết nghĩa anh em với người ta, xưng huynh gọi đệ, thành lập bang phái trẻ con, bây giờ chính là đại ca nhỏ.
Bình thường cậu ta hô mưa gọi gió với các anh em quen rồi, nào còn chịu để một bà cụ mắng mình?
Cậu ta túm lấy cành liễu ngoài tường rồi trượt xuống dưới.
Cố Nguyên Hoành duỗi tay nắm bả vai của cậu ta xách lại: “Về nhà.”
Hai anh em về nhà, bà Cố nhìn thấy Cố Nguyên Hoành thì cười, lại thấy Cố Nguyên Trinh phía sau, bản mặt già sưng sỉa hẳn lên: “Cái thứ cả ngày thèm đòn chưa đủ, sớm muộn gì cũng làm thổ phỉ bị bắt lại.”
Cố Nguyên Trinh quay đầu bĩu môi,vô cùng không phục.
Bà Cố vỗ bàn: “Tuổi còn nhỏ đã sặc mùi trộm cướp còn ra thể thống gì nữa? Sớm muộn gì cũng hại người hại mình!”
Cố Nguyên Hoành: “Bà nội, Nguyên Trinh vẫn là một đứa trẻ, bà hà tất cứ thấy nó không thuận mắt?” Anh ta quay đầu nói với Cố Nguyên Trinh: “Trước đây mọi người đều không nghiêm túc đi học là vì đi học không thể có đường ra, bây giờ đã khôi phục kỳ thi đại học, đi học chính là một đường ra, em cũng nên chuyên tâm học hành đi.”
Nghe anh ta nói như vậy, bà Cố rất vui vẻ, lại trừng mắt nhìn Cố Nguyên Trinh: “Nhìn anh mày đi, rồi lại nhìn mình xem!”
Cố Nguyên Trinh hiển nhiên sùng bái và yêu mến Cố Nguyên Hoành nhưng lại vô cùng không phục bà Cố, một bà cụ phong kiến như bà chạy đến xã hội mới diễu võ dương oai, đấu tố nhiều người như vậy, sao lại không đấu tố bà?
Nhìn thấy cậu bé gân cổ lên bộ dáng thiên vương lão tử cũng chẳng bằng ông, bà Cố càng lúc càng tức, nói với Cố Nguyên Hoành: “Cháu trông chừng nó chăm chỉ học hành, qua hai năm nữa cũng sẽ có kỳ thi đại học nữa.”
Cố Nguyên Hoành nở nụ cười: “Bà nội yên tâm.”