Chương 730: Thầy Hoàng 3
Trong lòng Cố Nguyên Hoành không cho là đúng nhưng ngoài mặt càng ngày càng thuận theo, nghe lời bà cụ, dỗ bà ta vui vẻ vô cùng.
Lại nói thêm một lúc, bà Cố mới chuẩn bị ăn cơm.
Cố Nguyên Hoành trẻ tuổi và bà Cố có khẩu vị khác nhau nên bữa sáng không ăn cùng bà ta mà dẫn Cố Nguyên Trinh đi trước.
Ra khỏi cổng sân, Cố Nguyên Trinh cười bảo: “Anh, anh định đi Dương Thành sao, dẫn cả em đi với.”
Cố Nguyên Hoành: “Gần đây em không đi học sao?”
Cố Nguyên Trinh: “Đi học có ích gì đâu? Em không muốn đi học.”
Cố Nguyên Hoành chỉ trước mắt: “Em nhìn thấy gì không?”
Cố Nguyên Trinh liếc mắt nhìn qua, ánh nắng vào đông cũng không ấm áp nhưng vẫn sáng rực như cũ, chiếu rõ những phiến gạch xanh và những mảng tường xám ở hai bên, cửa gỗ sơn đỏ loang lổ, còn có cây liễu ngoài bờ tường bị sương giá nhổ sạch lá, phía cuối chính là con đường bắc nam, ở xa vẫn còn những ngôi nhà nối liền không dứt, tất cả đều loang lổ và cũ kỹ.
Cậu ta hỏi: “Có gì đặc biệt sao?”
Cố Nguyên Hoành: “Em chỉ có thể lăn lộn trên mấy con phố trước cổng nhà này, cho dù em lớn hơn một chút cũng chỉ có thể là một tay du côn ở khu vực lớn chỉ bằng lòng bàn tay. Loại du côn có suy nghĩ giống như em rất nhiều, bọn họ đều muốn dựa vào sở thích đánh nhau và ra vẻ ta đây để tạo chút danh tiếng, mỗi ngày ở trong thành phố thủ đô này gây rối, không phải bị công an đánh và bắn chết thì chính là tự mình đánh nhau mà tàn tật và chết. Nếu em muốn đi trên con đường như vậy, kết cục rất rõ ràng.”
Cố Nguyên Trinh nhíu chặt mày lại.
Cố Nguyên Hoành: “Trước đây anh cũng cảm thấy đi học không có tác dụng gì, dù sao chỉ cần anh biết đánh nhau thì trời nam đất bắc mặc ta tung hoành. Nhưng từ khi tới phương bắc quen với mấy người tây đó, làm ăn chung với bọn họ, anh đã có suy nghĩ mới.”
Cố Nguyên Trinh: “Suy nghĩ gì?”
Cố Nguyên Hoành: “Tại sao anh không làm ăn với bọn họ một cách quang minh chính đại? Một nhà kiếm sống cần phải mua bán trao đổi, một thành phố kiếm sống hay một quốc gia kiếm sống cũng là như thế. Anh tin, quốc gia chúng ta sẽ không mãi tách khỏi thế giới bên ngoài, vì chúng ta đất rộng nhiều của, nhân khẩu đông đúc, bản thân chúng ta bế quan tỏa cảng không được, thế lực nước ngoài muốn độc lập phong tỏa chúng ta trong thời gian dài cũng không được. Chúng ta cần thế giới và thế giới cũng cần chúng ta!”
Cho nên anh ta ứng tuyển vào chuyên ngành kinh doanh thương mại của Bắc Đại, sau này anh ta muốn vào bộ Thương mại, anh ta muốn làm ăn với những người nước ngoài đó.
Trăm năm trước nhà họ Cố lập nghiệp từ kinh doanh, lợi ích cho gia đình hiển nhiên sẽ bị người đỏ mắt thèm khát. Mà kiếm phúc lợi cho quốc gia lại càng có quốc gia ủng hộ.
Cố Nguyên Trinh ngẩng đầu nhìn anh họ, cứ cảm thấy anh ta có hơi khác trước đây rồi.
Cậu ta mơ hồ hiểu ra, anh họ đã có lý tưởng, không đúng, không phải lý tưởng mà là đang muốn hiện thực một vài suy nghĩ.
Cố Nguyên Trinh cúi đầu nghĩ đến lý tưởng của mình, cậu ta muốn làm ông trùm như Đỗ Nguyệt Sanh. Nhưng bây giờ là thời đại hòa bình, có phải lý tưởng của cậu ta không có cách nào thực hiện được không?
Cố Nguyên Hoành cúi mắt nhìn cậu ta: “Muốn đi tới Dương Thành với anh thì dọn đồ đi, đợi em trở về lại cân nhắc xem có muốn chăm chỉ học hành hay không.”
Cố Nguyên Trinh hào hứng trở lại: “Em đi dọn đồ ngay đây.”
Từ khi khôi phục kỳ thi đại học cho tới nay, thanh niên trí thức cho dù có thể thi đại học hay là không thể thi đại học đều nghĩ đủ mọi cách về lại thành phố.
Năm đó hăng hái sục sôi hô khẩu hiệu “Cắm rễ ở nông thôn cả đời” khắp mọi nơi, theo quan điểm của bản thân bọn họ chỉ là một trò cười, đầu óc nóng lên thì hô lung tung mà thôi.
Ai sẽ bằng lòng nằm trên mảnh đất vàng đó, lao động cật lực, bận từ đầu năm đến cuối năm, mệt đến chết đi sống lại vẫn không được ăn no?
Người nông thôn đều trông mong chạy tới thành phố ở và ăn lương thực hàng hóa, vậy tại sao người thành phố lại muốn về nông thôn?
Đi học và thi đại học là một con đường ra lớn để bọn họ thoát khỏi cảnh khốn quẫn, là người có chút thiên phú học hành đều sẽ liều mạng, mà người không có thiên phú học hành cũng không muốn chấp nhận số phận.
Những thanh niên trí thức trẻ tuổi khí thịnh này, từ mười mấy đến ba mươi tuổi khác nhau nhưng đều cùng vắt hết óc muốn trở về thành phố.