Chương 731: Thầy Hoàng 4
Việc này không thể nghi ngờ gì sẽ lập tức gia tăng gánh nặng cực lớn cho thành phố, không chỉ là vấn đề dự trữ lương thực mà còn gây tai họa ngầm cho trị an xã hội.
Mỗi một thành phố đều dung chứa hàng nghìn hàng vạn thậm chí là mấy chục nghìn người thất nghiệp, đợi sau này chính sách mở rộng chỉ sợ sẽ còn nhiều hơn, không giải quyết được vấn đề nghề nghiệp cho mấy người này vậy trị an xã hội sẽ càng lúc càng hỏng.
Mùa đông ở Dương Thành đã để lộ ra hơi thở.
Cho dù là cục công an khu hay là các cụ công an khác, nhân viên công an ở đồn trú đều sẽ tăng ca tuần tra phá án, các án kiện ăn trộm ăn cướp ở các nơi vẫn xảy ra mọi lúc, đặc biệt là gần cuối năm, áp lực lại càng lớn hơn.
Dưới tình hình như vậy, Tiết Minh Xuân được cục công an huyện điều động đến cục công an khu đi làm, phụ trách công tác tuần tra trị an ở khu vực chỉ định.
Như vậy cô ấy có thời gian tới đón Lâm Tô Diệp ở lớp học ban đêm.
Mỗi tối Lâm Tô Diệp đi học, cô út sẽ đưa bọn họ qua đó, đợi khi tan học cô ấy lại tới đón, trong khoảng thời gian đó còn có thể tăng ca tuần tra.
Nhưng thứ bảy đi học buổi chiều, Lâm Tô Diệp không cần cô ấy đón.
Chiều thứ bảy là thời gian giải đáp thắc mắc bài tập về nhà và tiết học tổng hợp. Tiết tổng hợp sẽ phân loại, chính trị đều phải học nhưng ngoài ra còn chia thành văn lý, một lớp là lịch sử địa lý, một lớp khác là vật lý hóa học đơn giản. Các bạn học có thể căn cứ theo sở thích của mình để chọn nội dung nghe giảng, đây là để đặt nền móng cho sau này tiến vào chương trình học cấp ba.
Lâm Tô Diệp thích mỹ thuật hiển nhiên sẽ chọn khoa văn, lịch sử cô đã nghe Cố Mạnh Chiêu và Đại Quân nói qua không ít, còn địa lý lại nghe ít hơn một chút.
Cô rất thích loại tiết tổng hợp này.
Chiều thứ bảy hôm nay có tiết địa lý, chủ nhiệm văn phòng trường học nói mời được một giáo viên chuyên ngành tới giảng kiến thức địa lý.
Chuông vào tiết vang lên, Lâm Tô Diệp lấy vở và bút, ngẩng đầu lại thấy một thanh niên bước vào. Thanh niên này có dáng người cao gầy, mái tóc hơi dài, trên mặt còn mọc râu, không nhìn ra được tuổi tác thật, đôi mắt rất sáng, cả người có một loại khí chất u buồn riêng biệt. Loại khí chất này thể hiện trên người rất nhiều nghệ thật gia, bọn họ dường như ngăn cách với những người khác, đi ra một phong cách riêng.
“Chào các bạn học, tôi là Hoàng Hiển Ninh, là giáo viên học viện mỹ thuật tỉnh.” Giọng nói của anh ta vô cùng đặc biệt, hơi khàn, lại u buồn không có sức sống gì cả.
Lâm Tô Diệp nhìn kỹ, cô đã gặp người này rồi, chính là người vẽ vật thật ở bên ngoài hôm thi đại học đó. Nhưng khi ấy cô chỉ mải xem tranh chứ không nhìn kỹ người ta, bây giờ nhìn rồi thật sự thấy người ta mang khí chất của họa sĩ.
Hoàng Hiển Ninh nói xong trực tiếp bắt đầu bài giảng, anh ta cầm phấn một hơi vẽ hết bản đồ quốc gia lên bảng đen, lần lượt đánh dấu các tỉnh.
Chữ của anh ta cũng có khí chất riêng biệt cá nhân, thể chữ hoa chỉ là quá mức phóng khoáng, có vẻ bay bổng.
Lt không vẽ được bản đồ, nhưng cô có mang bản đồ theo.
Đây là Tiết Minh Dực tặng cho cô.
Cô nhìn bản đồ vẽ mô phỏng, sau đó ghi lại lời giáo viên giảng lên trên.
Giảng năm mươi phút, Hoàng Hiển Ninh kêu mọi người tự sửa lại ghi chép, có vấn đề gì có thể hỏi.
Lâm Tô Diệp nhân cơ hội hỏi vài vấn đề, hoàn thiện ghi chép của mình.
Giờ tan lớp cô thấy Hoàng Hiển Ninh đang lau bảng mới chủ động hỏi: “Thầy Hoàng, tôi có thể xin thầy chỉ dạy vài vấn đề về hội họa được không?”
Hoàng Hiển Ninh quay đầu liếc mắt nhìn cô: “Tôi?”
Lâm Tô Diệp gật đầu: “Đúng, thầy vẽ vô cùng đẹp, tôi vẽ mấy chỗ như nếp gấp quần áo và cả đổ bóng này luôn hơi lực bất tòng tâm, không biết làm thế nào mới có thể vẽ một cách hoàn hảo.”
Hoàng Hiển Ninh dừng động tác lau bảng đen lại: “Vẽ tranh không cần hoàn hảo, chỉ cần biểu đạt thích hợp là được.”
Lâm Tô Diệp: “Thầy Hoàng, thật ngại quá, là như vậy, kỹ năng cơ bản của tôi hơi có vấn đề, vì là tự học.”
Hoàng Hiển Ninh: “Cô có mang tác phẩm theo không?”
Lâm Tô Diệp lấy một bức tranh nhỏ ký họa nhanh tại hiện trường thi đại học của mình ra, bên trên chỉ tô màu một nửa, là bán thành phẩm.
Hoàng Hiển Ninh: “Cô không cần phải chu toàn mọi mặt, càng không cần nắm bắt mỗi một chi tiết, chỉ cần biểu đạt góc độ mà cô quan tâm nhất đó ra là được.”
Cô vẽ có hơi rời rạc, có thể là do muốn chú trọng vào tất cả, nhưng làm vậy rõ ràng không có trọng điểm.