Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 732 - Chương 732. Thầy Hoàng 5

Chương 732. Thầy Hoàng 5 Chương 732. Thầy Hoàng 5

Chương 732: Thầy Hoàng 5

Về phần kỹ năng cơ bản, theo quan điểm của Hoàng Hiển Ninh ngược lại cũng không quan trọng. Kỹ năng cơ bản có thể luyện ra, mỗi ngày kiên trì luyện tập sẽ tốt lên, nhưng cảm giác và khả năng quan sát của một họa sĩ lại là hiếm có.

Anh ta kiến nghị Lâm Tô Diệp lại nghĩ xem mình muốn vẽ gì, đào sâu vào trong tư tưởng của mình rồi chiếu góc độ đó vào trong tác phẩm của mình. Như vậy khán giả sẽ cảm giác được chiều sâu ở góc độ đó.

Lâm Tô Diệp có chút cảm giác rồi, còn mời anh ta chỉ dạy một vài vấn đề về kỹ năng cơ bản, Hoàng Hiển Ninh cũng có hỏi tất đáp.

Lâm Tô Diệp phát hiện ra luyện theo sách và có giáo viên dạy thật sự khác nhau, luyện theo sách luôn cứng nhắc và đi đường vòng, có đôi khi rất lâu mình mới hiểu ra được, mà có giáo viên dạy lại có thể đánh thẳng vào vấn đề khiến cô lập tức hiểu ra ngay.

“Cảm ơn thầy Hoàng! Làm chậm trễ thời gian của thầy quá.”

Hoàng HIển Ninh: “Không sao, dù sao tôi cũng có thời gian.”

Lâm Tô Diệp tạm biệt anh ta, sau đó cùng Lưu Phụng Mai và Lý Lan Tú rời đi trước.

Hoàng Hiển Ninh nhìn bóng lưng của cô mà hơi ngây người, anh ta ở học viện mỹ thuật mà xung quanh người như môi trường chân không, mọi người đều trốn anh ta. Xưa nay bên cạnh anh ta chưa từng có ánh mắt trong sáng và đơn thuần như thế, nhiệt tình trong sạch, không có thăm dò, phán xét, khinh miệt, cũng không tính kế, mà chỉ đơn giản là muốn học như vậy.

Sở dĩ anh ta dạy địa lý ở lớp học ban đêm trường đại học tỉnh là vì bị Hoàng Vĩ ép tới.

Vốn trường học kêu Hoàng Vĩ tới nhưng Hoàng Vĩ lại cảm thấy dạy một đám mù chữ không thú vị nên kêu anh ta tới, trợ cấp cũng bị Hoàng Vĩ lấy hết.

Nhưng Hoàng HIển Ninh cũng không để tâm, có thể rời xa đám người Hoàng Vĩ nhận được yên tĩnh trong phút chốc, anh ta cảm thấy rất tốt.

Anh ta rời khỏi đại học tỉnh không muốn về học viện mỹ thuật ngay, mà đá một viên sỏi dọc theo ven đường đi không mục đích, không biết đi bao lâu đột nhiên nghe thấy có một người phụ nữ hét to: “Có trộm, mau chặn anh ta lại!”

Hoàng Hiển Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông ôm túi chạy điên cuồng về bên này, sau đó có hai người phụ nữ đang đuổi theo.

Anh ta không kịp nghĩ nhiều, giơ túi xách của mình chặn đường người đàn ông đó.

Người đàn ông dữ tợn gào lên với anh ta: “”Không muốn chết thì cút ra!”

Tuy rằng Hoàng Hiển Ninh có hơi sợ nhưng cũng không trốn mà vung túi xách đập anh ta, trì hoãn tốc độ của anh ta.

Người đàn ông bị chặn, tức không có chỗ xả mới tung một quyền đánh ngã Hoàng Hiển Ninh.

Hoàng Hiển Ninh lập tức ôm chân anh ta.

Lúc này, cuối cùng Lưu Phụng Mai và Lý Lan Tú cuối cùng cũng lao tới, Lưu Phụng Mai vung túi xách đập người đàn ông đó, Lý Lan Tú cũng đánh, rất nhanh đã có người đi đường cũng tới giúp cùng dí người đàn ông này xuống đất.

Lý Lan Tú cảm ơn Hoàng Hiển Ninh, lúc này mới nhận ra: “A, đây không phải thầy Hoàng sao? Cảm ơn thầy.”

Hoàng Hiển Ninh bị anh ta đánh một quyền, vết xanh tím trên mặt có hơi nghiêm trọng nhưng anh ta lại không coi là chuyện to tát gì, cũng không để bọn họ quan tâm, chỉ tự mình rời đi trước.

Có người đi đường nhiệt tình hợp lực áp giải người đàn ông tới đồn cảnh sát, ghi lời khai.

Lưu Phụng Mai và Lý Lan Tú lập tức chạy đi tụ hợp với Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp không chạy được, cho nên khi đuổi tên trộm cô chỉ đứng nguyên tại chỗ trông xe.

Cô quan tâm hỏi: “Đuổi được không?”

Khi rời khỏi đại học tỉnh, Lưu Phụng Mai nói muốn đi tìm người nông dân bán rau đặt một con gà mái không đẻ trứng nữa, nuôi vài ngày đến đông chí sẽ giết thịt ăn, còn muốn đổi chút miến gì đó với người nông dân.

Đến nơi, cô ta vừa móc túi vải đựng tiền ra đã bị người đàn ông cướp.

Lưu Phụng Mai: “Đuổi kịp chứ! Mệt vãi linh hồn!”

Lâm Tô Diệp biết tiền cầm về được, mới cười bảo: “Cũng may hai người các chị có thể chạy, chứ em thì chỉ có thể chấp nhận xui xẻo!”

Lý Lan Tú: “Tô Diệp, cô còn quan trọng hơn tiền, cô gặp chuyện này cũng đừng đuổi, hôm nay cũng may thầy Hoàng giúp chúng ta cản, thầy Hoàng còn bị đấm một cú nữa.”

Lâm Tô Diệp: “Thầy Hoàng? Không sao chứ?”

Lý Lan Tú: “Không sao, có lẽ thầy ấy có chuyện nên đi trước rồi.”

Lâm Tô Diệp: “Vậy sau này chúng ta phải cảm ơn người ta.”

Ba người mua đồ về nhà.

Bình Luận (0)
Comment