Chương 733: Tiểu Lĩnh chắc chắn có gen di truyền rồi
Lâm Tô Diệp vừa đến cổng nhà đã thấy cô út gặm cái bánh bao to trong miệng đạp xe ra ngoài.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân!”
Cô út lấy cái bánh bao xuống: “Chị dâu, chị về rồi à, em ra trạm ga tuần tra, ở đó rất nhiều trộm cướp.”
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân ngoan, em từ từ ăn cơm đã.”
Ngày nào cũng bận hơn công an khu chính quy.
Cô út gặm vài cái đã hết cái bánh bao to: “Chị dâu, em ăn xong rồi!”
Lâm Tô Diệp: “…”
Một bữa của chị mà em ăn vài miếng đã hết? Trời lạnh quá, bánh bao không làm nghẹn họng đến phát hoảng sao?
Cô út giơ tay xoa đầu Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, em đi tuần tra đây.”
Cô ấy đạp xe lao vun vút đi.
Lâm Tô Diệp: “…”
Tiểu Lĩnh chắc chắn có gen di truyền rồi!
Lâm Tô Diệp về nhà phát hiện ra Toa Toa đang ở trong nhà vừa nghe radio vừa viết gì đó, Đại Quân thì ở một bên vừa đọc sách dạy đánh cờ vừa tự mình bày cờ, bà Tiết đang cùng Tiểu Lĩnh thì thầm hình như đang an ủi gì đó.
Lâm Tô Diệp: “Ô, hôm nay trong nhà yên tĩnh như vậy, thật hiếm có.”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, sao mẹ lại không có lòng đồng cảm vậy? Hôm nay tâm trạng của con buồn biết bao nhiêu, mẹ có biết không?”
Lâm Tô Diệp: “Con còn biết buồn sao? Ăn cái kẹo đi.”
Tiểu Lĩnh vì ăn kẹo mà cả ngày lừa Lâm Tô Diệp, ăn kẹo ngọt miệng nhưng kiểu gì quan hệ của hai người cũng kém hơn.
Bà Tiết: “Cô cũng có bộ dáng của mẹ ruột tí đi, đứa trẻ thật sự rất buồn đấy.”
Lâm Tô Diệp rửa tay chuẩn bị ăn cơm: “Ăn cơm, thuận tiện nói xem chỗ nào mọc lông ngứa ngáy?”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ còn như vậy nữa con sẽ không tốt với mẹ nữa đâu.”
Đại Quân và Toa Toa đi qua ăn cơm.
Toa Toa ngồi bên cạnh Lâm Tô Diệp, cười hi hi nói: “Mẹ, thư mà anh viết lại không có hồi âm, anh ấy cảm thấy người ta không coi anh ấy ra gì, đang buồn lòng đó.”
Lâm Tô Diệp tò mò hỏi: “Con vẫn viết thư cho lãnh đạo cục cung cấp điện người ta sao?”
Bà Tiết cũng kéo Tiểu Lĩnh qua ăn cơm.
Bà Tiết: “Đúng đó, cháu trai tôi làm việc đến nơi đến chốn, chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng.”
Lâm Tô Diệp nhìn Đại Quân: “Con không đưa ra ý tưởng gì cho em sao?”
Đại Quân: “Con kêu em ấy từ bỏ mà em ấy không nghe.”
Đại Quân cũng đã phân tích cho cậu bé hiểu, chỉ dựa vào việc cậu bé viết thư như vậy cho dù có viết ra hoa cũng sẽ không thành công. Cậu bé chỉ là một đứa trẻ nhỏ, không có sức ảnh hưởng gì, người ta hoàn toàn không coi là chuyện gì hết.
Tiểu Lĩnh viết tên bà nội, Đại Quân, mẹ, Toa Toa và đám người Tiểu Võ, cộng thêm toàn bộ người ở Tiết Gia Đồn vào, cái này gọi là liên danh dâng thư nhưng kết quả vẫn vô dụng.
Sau dó Đại Quân bàn bạc với cha Cố, ngược lại cha Cổ ủng hộ, nói có thể tìm người hỏi giúp, xem có gì khó khăn mà không nối điện cho Tiết Gia Đồn, và có điều kiện gì mới có thể thông.
Vừa hỏi thăm mới biết Tiết Gia Đồn không đủ quy cách, công xã Thành Quan còn chưa thông điện toàn bộ, một thôn xóm nhỏ của ông sao có khả năng thông điện?
Về phần khi nào thông điện thì cứ đợi đi.
Tiểu Lĩnh không phục, vốn là vì nối điện cho Tiết Gia Đồn, cuối cùng lại là do không phục.
Cậu bé vắt hết óc viết vài lá thư, còn xin Đại Quân và cha Cố chỉ dạy, trình bày từ một khía cạnh rằng công xã Thành Quan hẳn nên được thông điện.
Nhưng dù vậy vẫn chưa có tin tức khiến cậu bé rất khó chịu.
Cậu bé thở dài: “Con người thật khó làm quá, cuộc đời không như ý!”
Lâm Tô Diệp: “…”
Thật sự mặt trời mọc đằng tây rồi, vậy mà Tiết Vân Lĩnh còn biết u ám mất mác như thế nữa sao? Quá khó tin rồi.
Tiểu Lĩnh: “Đại ca con một mình cô độc tới phương bắc, lúc đi ngay cả một người tiễn cũng không có, con cũng không thể tiễn, ôi…”
Lâm Tô Diệp: “Tiết Vân Lĩnh!”
Chỉ là tạm thời chia ly chứ không phải không thể gặp mặt.
Bà Tiết: “Làm sao, còn không cho phép người ta buồn nữa à? Ăn cơm đi.”
Trước khi đi Tần Kiến Dân có tới đây ăn sủi cảo, nhưng sau đó tới thủ đô cũng không tạm biệt bọn họ.
Anh ta là người không thích giáp mặt biệt ly, cảm thấy nói một tiếng mình đi là được, cứ nhất định phải tiễn lại có hơi buồn.
Hoặc là nói mấy người bọn họ đều như thế, không thích tiễn người khác, cũng không thích được người khác tiễn.