Chương 734: Thật hiếm có
Mọi người đều quen rồi nhưng Tiểu Lĩnh lại không thấy vui vẻ gì.
Cậu bé cảm thấy đại ca phải tới thủ đô làm việc, cho dù cậu bé không thể đồng hành nhưng tiễn một lần vẫn được chứ?
Vốn cũng không có gì cả, chủ yếu là chuyện viết thư gọi điện này vẫn luôn không thành công khiến cậu bé rất buồn lòng, tự tin bị cản trở, tính tích cực bị đả kích rất nghiêm trọng.
Trong lồng ngực nhỏ bé có một ngọn lửa giận!
Chỉ muốn tìm gì đó xả giận!
Đại Quân lại dùng ánh mắt cảnh cáo cậu bé, em muốn tìm người xả giận cũng không nên chọc mẹ, ăn đòn không bằng để bà nội cạo gió.
Sau khi Tiểu Lĩnh thở ngắn than dài, Lâm Tô Diệp không thể nhịn được nữa, kêu cậu bé đứng phạt, đừng ăn nữa.
Thật sự cuộc sống tốt quá thoải mái, không có việc cũng tự kiếm việc.
Ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa cùng nghe radio và đọc sách, nhìn Toa Toa viết chuyện xưa.
Bây giờ Toa Toa cứ dăm ba ngày lại tới lớp mầm tìm hiệu trưởng Nghiêm, giúp kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ.
Tuy rằng hiệu trưởng Nghiêm nghiêm túc, không cho người ăn vận quá đẹp nhưng lại rất thích những đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, thích học hành, vô cùng chào đón cô bé tới kể chuyện xưa, lần nào cũng tặng kẹo hoặc điểm tâm cho cô bé.
Toa Toa được cổ vũ, càng thêm nhiệt tình nghe chuyện xưa, đọc chuyện xưa, bịa chuyện xưa, cô bé không ngừng mượn sách ở thư viện đọc đồng thời còn thích đóng góp gửi thư tới các chuyên mục như Loa nhỏ và của bà Kim Hoa.
Chuyện xưa của cô bé luôn chữ ít tranh nhiều, hơn nữa kỹ năng vẽ của cô bé không rõ ràng cho lắm, vẽ thật sự không tính là tốt, phong cách vẽ trẻ con ấu trĩ, xiêu vẹo nguệch ngoạc, nhưng mấy thứ này cũng không sao cả, dù sao bà Kim Hoa cũng có thể đọc hiểu.
Nhưng lần này cô bé bịa ra một chuyện xưa mới, cô gái thích khiêu vũ, cô gái rất muốn có một đôi giày khiêu vũ, vì đôi giày khiêu vũ mà cô ấy làm việc vô cùng vất vả, cũng vô cùng cố gắng học.
Cô bé vô cùng thiên vị cô gái nhỏ này, vì mình vẽ không đẹp cho nên kêu Lâm Tô Diệp giúp vẽ mặt.
Kết cục của chuyện xưa là cô gái nhỏ mặc bộ váy xinh đẹp, đi đôi giày khiêu vũ mới tinh xoay tròn ở trung tâm sàn nhảy, chinh phục tất cả mọi người với tư thế nhảy duyên dáng đó.
Hình ảnh cuối cùng đó, Lâm Tô Diệp không những giúp cô bé vẽ mặt của cô gái nhỏ và còn vẽ thêm váy.
Cô vốn chỉ muốn chơi chung với con gái, tùy tiện vẽ tranh, nhưng kết quả bản thân Toa Toa không biết vẽ lại rất biết đưa ra yêu cầu cho người khác.
“Mẹ, cái váy này xòe to một chút.”
“Mẹ, cái váy này không thể quá cao, là cổ V, lộ ra cái cổ xinh xinh.”
“Mẹ, trên váy còn có cái bay bay rũ xuống… hừm… là tua rua…”
Vì thế dưới yêu cầu của Toa Toa, Lâm Tô Diệp vẽ một cái váy khiêu vũ vô cùng xinh đẹp.
Toa Toa trực tiếp nhìn đến ngây người: “Oa, thật đẹp, con rất muốn có một chiếc váy khiêu vũ như vậy!”
Cô bé chưa bao giờ từng thấy cái váy nào đẹp như vậy!
Đôi mắt của Toa Toa sáng ngời, chỉ hận không thể trở thành cô gái nhỏ này, mặc bộ váy xinh đẹp đó lên.
“Mẹ, mẹ vẽ tiếp đi, vẽ một bức tranh cô gái nhận giải!” Toa Toa rất kích động.
Lâm Tô Diệp: “Toa Toa có thể tự mình vẽ mà.”
Toa Toa: “Vâng vâng, con vẽ cái khác, còn mẹ vẽ nhân vật chính.”
Bên này Toa Toa và con gái vẽ tranh minh họa, bên kia bà Tiết và Tiểu Lĩnh mưu đồ bí mật.
Đại Quân tự đánh cờ với mình, vô địch chính là cô đơn nhất.
Bà Tiết: “Cháu ngoan, không cần buồn nữa, bà nội có cách rồi.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, cách gì ạ?”
Bà Tiết: “Trước đây hình như lão Lương đó là cán bộ cơ quan tỉnh ủy, bây giờ nghỉ hưu rồi, ông ta chắc chắn quen biết cán bộ phụ trách phê duyệt văn kiện ở cục cung cấp điện. Chúng ta đi hỏi ý kiến của ông ta thử, sau đó nhờ ông ta giới thiệu một người rồi chúng ta lại tới cửa đề đạt yêu cầu tiếp!”
Viết thư thì bỏ đi, tới hẳn cửa ông cũng phải cho câu trả lời.
Tiểu Lĩnh cảm thấy không tồi.
Hôm sau là chủ nhật, không cần đi học.
Vừa ăn bữa sáng xong bà Tiết đã nói với Lâm Tô Diệp: “Buổi trưa các cô ăn ở nhà ăn đi, chúng tôi có việc không về nhà.”
Lâm Tô Diệp: “Các mẹ đi đâu?”
Nếu như bọn họ ra ngoài, cô tình nguyện dẫn Toa Toa đi tới thư viện chứ không có khả năng cho con gái chơi bên ngoài với con trai.
Bà Tiết: “Sao có thể cái gì cũng nói cho cô biết được? Chúng tôi cũng là người có sự nghiệp đấy nhé!”