Chương 735: Đúng là một bà cụ thời thượng
Bà ta mặc áo mặc cân vạt cúc thẳng mà Lâm Tô Diệp làm cho bên trong, bên ngoài khoác áo khoác, trên chân đi giày bông xơ mà Cố Mạnh Chiêu tặng, mái tóc vẫn là vài lọn xoăn đã uốn qua, tóc mái chia bảy ba rẽ sang phải, trên tai còn đeo một đôi bông bạc.
Đúng là một bà cụ thời thượng.
Bà ta cầm giỏ thức ăn, dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh ra cổng.
Đại Quân từ chối đi, nhưng vì không để Tiểu Lĩnh nói cậu bé luôn muốn giải thể, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo.
Tiểu Lĩnh: “Chúng ta đạp xe đạp đi.”
Đại Quân: “Bà nội không biết, em có thể lai được sao?”
Tuy rằng hai đứa trẻ biết đạp xe nhưng chỉ có thể giẫm bàn đạp rồi nhảy lên, hoàn toàn không thể chở người bình thường.
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, bà mau học đạp xe đạp đi ạ, bằng không làm gì cũng kéo chân.”
Bà Tiết: “…”
Mình từng này tuổi rồi còn bị cháu trai nịnh nọt vừa học chữ đọc sách, vừa tra từ điển viết chữ, còn phải lo nghĩ đến việc nối điện cho quê nhà, giờ ra cửa một chuyến còn phải học đạp xe đạp.
Xem ra xe đạp cũng đến lúc phải học rồi.
Bà ta dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh ngồi xe buýt tới đại viện tỉnh ủy.
Trước đó Lương Kiếm Vân từng mời bà ta và mẹ Cố tới bên trung tâm hoạt động cho cán bộ nghỉ hưu ở bên đại viện tỉnh ủy chơi, nói có đánh cờ, đọc sách, đá bóng, khiêu vũ, đều là vài đồng chí già từ năm mươi lăm đến sáu mươi lăm, mọi người cùng tuổi dễ giao lưu hơn.
Trước đó bà Tiết nghĩ ông ta chỉ khách sáo nên không muốn đi.
Tuy ông ta đã nghỉ hưu nhưng nghe cha Cố nói ông ta vẫn đảm nhiệm một vài chức vụ, mỗi ngày đều không nhàn rỗi, không phải góp sức cho sự nghiệp giáo dục thì chính là làm tuyên truyền văn hóa nên rất bận.
Nhưng lúc này vì cháu trai, bà Tiết quyết định chủ động tới xem tình hình.
Trung tâm hoạt động người cao tuổi là một sân nhỏ, bên trong có năm căn phòng, kèm theo sân sau và trước, nhìn qua ngược lại rất khí phách.
Bà ta kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh ở bên ngoài chơi bắn ná thun trước, còn bà ta vào trong thám thính một chút, nửa tiếng nữa sẽ ra ngoài hội hợp.
Có người nhìn thấy bà Tiết tới, lập tức đi lên nhiệt tình chào hỏi: “Ôi chao, tới rồi, đã một thời gian không thấy bà rồi.”
Tuy rằng bà cụ đã lớn tuổi nhưng làn da trắng trẻo, khí chất dịu dàng, cũng là một bà cụ đẹp lão, lại thêm quần áo thời thượng khiến không nhìn ra được thân phận, rất nhiều người đều đoán bà ta ở đơn vị nào đó vừa mới nghỉ hưu.
Mọi người rõ ràng đều không quen bà ta nhưng luôn có người đến bắt chuyện, chỉ coi như đã gặp qua có quen biết chứ không thường nói chuyện, nhân lúc này làm quen chút.
Bà Tiết mới đầu còn hơi thấp thỏm lo lắng, mình cũng không phải cán bộ nghỉ hưu, nhận lời như vậy có phải không ổn cho lắm không?
Nhưng bọn họ người nào cũng chào hỏi bà ta rất nhiệt tình, bộ dáng rất thân với bà ta, bà ta cũng không tiện giải thích rõ ràng với từng người một rằng mình là lần đầu tiên tới, không quen bọn họ.
Rất nhanh bà Tiết đã hòa mình vào nhóm vài lão đồng chí, nói chuyện rất sôi nổi.
Người ta hỏi bà ta nghỉ hưu từ bộ phận nào, bà ta chỉ cười, giả ngu không nói, người ta lại hỏi ở đơn vị nào, bà ta vẫn chỉ cười mà không nói.
Người khác đều cảm thấy bà cụ này thật lợi hại, sâu không lường được, không nói bộ ngành và đơn vị vậy chắc tám phần là đơn vị bảo mật rồi?
Nói chuyện một lúc, bà Tiết mới hỏi: “Sao không thấy đồng chí lão Lương đâu?”
Lão Lương?
Mọi người sững sờ, lão Lương nào cơ?
Ồ, là Lương lão, bọn họ lấy lại bình tĩnh.
Ôi chao! Đây là bạn của Lương lão sao? Chẳng trách lại sâu không lường được như thế, hóa ra là như vậy.
Tuy rằng Lương Kiếm Vân trông thì hiền hòa nhưng mấy người công tác cùng cơ quan đó đều biết tính cách của ông ta, nếu không phải quan hệ rất tốt chắc chắn sẽ không tùy tiện hỏi thăm “Sao lão Lương không tới” như vậy.
Dù sao bọn họ tới nơi này lâu như vậy cũng chưa từng thấy Lương lão tới đây chơi, thị sát quan tâm viên chức nghỉ hưu thì không tính.
Có người xúi bà ta: “Đồng chí, nếu như bà có chuyện gấp có thể gọi điện cho ông ấy.”
Gọi điện?
Trong đầu bà Tiết lập tức hiện ra hình ảnh trông thấy Tô Vân Hề gọi điện chửi mẹ chồng ở Hồng Thành, điện thoại không bí mật, sẽ bị người ta nghe thấy, có lời vẫn nên nói trước mặt thì hơn.
Bà ta giả bộ vô tình hỏi thăm: “Vẫn đừng nên gọi điện, không biết ông ấy có nhà không.”
Đối phương nhìn bộ dáng của bà ta, lập tức tự bổ sung trong đầu thành khi bà cụ còn công tác vì gọi điện thoại quá nhiều, gọi đến chán ngấy rồi nên không muốn đụng vào điện thoại nữa.
Ôi chao, lúc chưa nghỉ hưu chắc chắn là một cán bộ không nhỏ!