Chương 736: Chúng ta qua nhà ông ta tìm
Còn có người nói: “Hôm nay cuối tuần Lương lão không ra ngoài, chắc chắn có nhà đó.”
Bà Tiết rời đi trước.
Đại Quân ở bên ngoài đọc sách, còn Tiểu Lĩnh thì vô thức kéo dây thun tưng tưng.
Thấy bà nội ra ngoài, Tiểu Lĩnh lập tức chạy qua: “Bà nội, thế nào rồi ạ?”
Bà Tiết: “Ông ta đang ở nhà, chúng ta qua nhà ông ta tìm.”
Tiểu Lĩnh: “Lúc đầu chúng ta tới thẳng nhà ông ấy luôn cho rồi.”
Bà Tiết: “Chúng ta không biết ông ta có nhà không, trực tiếp tìm tới lại không có, thế lúng túng lắm.”
Bà ta kêu Tiểu Lĩnh đi thăm dò xem nhà họ Lương ở đâu.
Vừa nói là nhà Lương Kiếm Vân, ánh mắt đối phương nhìn bọn họ còn hơi… kính sợ, ối giời ơi, gọi hẳn tên họ, cũng rất lợi hại đấy, hoặc là quan hệ rất gần gũi.
Tuy rằng Lương Kiếm Vân vẫn luôn nói đừng quá khách sáo, phải gọi đồng chí qua lại và tên họ, nhưng người cùng làm việc chung thật sự vẫn không có người nào trực tiếp gọi hẳn cái tên Lương Kiếm Vân này ra.
Biết ông ta đang ở nhà là được, bà Tiết dẫn hai đứa cháu trai qua đó.
Ông ta đã tới nhà mình rồi, mình tới nhà ông ta một chuyến cũng không sao.
Lương Kiếm Vân đang ở nhà viết thư pháp, khi ông ta còn trẻ thích thư pháp nhưng không có tiền mời thầy dạy, tuy rằng sau này có tiền nhưng lại không có thời gian, lúc này nghỉ hưu có tiền có thời gian nên có thể học một chút.
Đáng tiếc, sức lực lại không đủ, chỉ có thể coi thành sở thích bồi dưỡng tâm tính một chút.
Ông ta nghe bảo mẫu nói có một bà cụ từ quân khu dẫn theo hai bé trai tới đây tìm, phản ứng đầu tiên chính là bà thông gia của nhà họ Cố là bà Tiết, sao bà ta lại tới đây?
Tuy rằng ông ta từng mời bà Tiết và mẹ Cố nhưng theo sự hiểu biết của ông ta, trước khi mẹ Cố tới chắc chắn sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Hơn nữa lúc này mẹ Cố còn đang bị nhốt trong đại viện chấm bài thi cơ mà.
Tuy rằng trong lòng ông ta nghi ngờ nhưng lại không chậm trễ chút nào, đích thân đi ra ngoài đón, cười nói: “Em gái, chào mừng chào mừng.”
Bà Tiết vốn còn hơi thấp thỏm, vì cháu trai cũng thật không tiếc bất cứ giá nào, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Trong đầu bà ta xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, nếu như người ta lạnh nhạt hoặc không thích giúp, vậy bọn họ phải nhanh chóng tạm biệt, không thể mất mặt được.
Đang nghĩ lung tung thì nhìn Lương Kiếm Vân mặc đồ thường ngày sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nhiệt tình chào đón bọn họ.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh chủ động chào hỏi: “Chúng cháu chào ông Lương ạ.”
Lương Kiếm Vân xoa đầu hai đứa trẻ với vẻ yêu thích, cười nói: “Ngoan, chào các cháu, em gái, bên ngoài lạnh, mau vào trong nhà ngồi đi.”
Bà Tiết nhìn nụ cười của Lương Kiếm Vân thầm thấy may mắn vì trước đây Đại Quân và Tiểu Lĩnh còn nhỏ, không nhớ được bộ dáng của ông nội nên không cảm thấy Lương Kiếm Vân quen mắt.
Hiện giờ Lương Kiếm Vân vẫn ở nhà tòa nhà nhỏ gạch đỏ, vì chân không thuận tiện nên ông ta ở tầng một gồm hai phòng, một phòng ngủ và một thư phòng.
Ông ta ở chung với con trai cả, con trai cả làm việc bên ngoài thời gian dài, con dâu cả đã dẫn lũ trẻ về nhà mẹ đẻ nên lúc này chỉ có ông ta và bảo mẫu ở nhà.
Ông ta kêu bảo mẫu pha trà, lấy chút điểm tâm và hoa quả cho lũ trẻ ăn.
Rất nhanh bảo mẫu đã bưng hoa quả như chuối tiêu, táo và quýt hoa lên.
Lương Kiếm Vân rất hòa ái: “Ăn chút hoa quả đi.”
Bà Tiết vào trong nhà ngồi xuống, trong thời gian chỉ đến nói vài câu nói đã thấy hơi nóng, cảm giác đổ mồ hôi, lúc này mới phát hiện ra nhà họ Lương có hệ thống sưởi ấm.
Thứ này bà ta đã từng thấy qua, nghe nói phần lớn đơn vị ở thủ đô đều có, trong tỉnh thành chỉ có đơn vị riêng biệt mới có, dù sao ở khu gia đình quân khu tỉnh cũng không có, mọi người đều đốt giường đất.
Bà ta nhân cơ hội ăn hoa quả lặng lẽ quan sát một vòng, ôi chao, phong cách của nhân viên cơ quan và nhân viên bộ đội thật sự khác nhau, nhìn người ta chú trọng cái này, cái kia khéo léo, còn có cả tivi nữa!
Trên tivi còn phủ một… tấm như lưới màu trắng, giống lưới lại giống thêu hoa, thứ này cũng đã từng thấy trên tivi rồi!
Nhà bọn họ còn có cả sô pha nữa, một cái sô pha bằng gỗ dài, còn có sô pha mà mình và cháu trai đang ngồi rất mềm mại, bên trong xốp như bọt biển.
Ở giữa chắc gọi là bàn trà.
Tuy rằng trong nhà cũng có nhưng bà ta vào thành phố lâu như vậy rồi cũng đại khái hiểu được một chút, bằng không thật có lỗi với thiết lập bà cụ thời thượng có tí văn hóa hơn nữa còn không ngừng tiến bộ của bà ta.