Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 788 - Chương 788. Mạnh Bạo, Đăng Ký Kết Hôn! 3

Chương 788. Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 3 Chương 788. Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 3

Chương 788: Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 3

Anh ta bình ổn tâm trạng, Minh Xuân hoàn toàn không hiểu mấy thứ này, anh ta không thể thuận theo lời cô ấy, cô ấy nói chia cho bạn một nửa cái chăn chính là đơn giản chia nửa cái chăn, nếu như bạn làm gì đó phỏng chừng sẽ bị cô ấy đấm, cho nên đừng nghĩ nhiều.

Anh ta đáp: “Minh Xuân, phải đợi sau khi kết hôn mới có thể một cái chăn… chung giường chung gối.”

Một cái chăn quá mờ ám, anh ta nói ra cũng cảm thấy quá mức ngọt ngào.

Cô út nghĩ ngợi thấy cũng đúng, được, cô ấy sang phòng bên cạnh ngủ.

Mẹ Cố đã dọn một căn phòng cho cô ấy, trước đây để dự phòng cho cô ấy tới ở, cô ấy đã từng tới nghỉ ngơi nhưng chưa từng ở qua đêm.

Cô ấy vỗ vai Cố Mạnh Chiêu: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Sau đó cô ấy đi.

Cố Mạnh Chiêu: “…”

Chạy tới phát cho anh ta một viên đạn bọc đường to như trời, sau đó kêu anh ta đừng nghĩ ngợi lung tung, phỏng chừng cũng chỉ có cô ấy.

Anh ta có thể ngủ được mới lạ!

Cố Mạnh Chiêu xưa nay ngủ rất ngon lại thức đến tận sáng, kỳ lạ là không cảm thấy mệt chút nào, cũng không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu tràn đầy niềm vui muốn trút ra ngoài.

Anh ta muốn thông báo với toàn thế giới!

Gọi điện thoại cho cha mẹ?

Không được, quá sớm, quá không thận trọng.

Anh ta tự biên ra một tiết mục thông báo rộng rãi, cuối cùng mới thu ghém lại tâm trạng, tự mình duỗi ngón tay kéo khóe môi cao lên một chút.

Lúc rời giường, anh ta nhìn thấy chăn bị xoáy thành bánh quai chèo, có hơi không đành lòng nên dứt khoát trải phẳng nó ra.

Anh ta là một người đàn ông yêu sạch sẽ gọn gàng, không thể tha thứ cho căn phòng quá mức lôi thôi, đặc biệt là khi đối tượng còn đang ở nhà.

Đợi anh ta ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng, ngoại trừ biểu cảm trên mặt càng lúc càng thêm dịu dàng và đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười ra, thì cũng không nhìn ra được trong lòng anh ta chỉ hận không thể hóa thân thành Tiểu Lĩnh nhảy lên nhảy xuống để biểu đạt loại kích động mừng rỡ như điên trong lòng mình, anh ta kiềm chế và vẫn là trí thức Cố bình tĩnh như cũ.

Anh ta mang tạp dề chuẩn bị bữa sáng, là mì trứng chiên mỡ heo.

Trong nhà không có rau nên bỏ một ít rong biển vào.

Cô út ngửi thấy mùi thơm mới chạy xuống: “Anh quá giống người nhà bọn em, anh còn biết nấu cơm, anh em cũng biết.”

Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Được, sau này anh sẽ nấu cơm cho hai chúng ta.”

Cô út nghĩ ngợi một chút, tiền lương của mình có hơi thấp, xem ra vẫn phải kiếm tiền thôi.

Ăn cơm xong cô ấy kéo Cố Mạnh Chiêu đi: “Đi tới nói với chị dâu em một tiếng đã.”

Cố Mạnh Chiêu hoàn toàn không có đường phản kháng, chỉ có thể đi theo cô ấy.

Đối tượng của anh ta hấp tấp hùng hổ, sức lại lớn, còn rất mạnh bạo.

Sáng hôm nay Cố Mạnh Chiêu ngồi trên xe đạp của Tiết Minh Xuân đi tới đại viện, tuy rằng anh ta đã quen nhưng khi băng qua trạm gác anh ta vẫn vô cùng vui vẻ.

Hai cảnh vệ nhìn bọn họ rồi lại đưa mắt nhìn nhau, trông bộ dáng phấn khởi đó của Cố Mạnh Chiêu xem ra đã tu thành chính quả rồi.

Sắp được uống rượu mừng?

Cô út kéo Cố Mạnh Chiêu vào nhà, Lâm Tô Diệp còn đang nói chuyện với bà Tiết, vẫn chưa tới thư viện.

Nhìn thấy hai người qua đây, Lâm Tô Diệp cười hỏi: “Đã nói rõ ràng chưa?”

Cố Mạnh Chiêu: “Chị dâu, nói rõ rồi ạ.”

Cô út thoải mái tự nhiên bảo: “Mẹ, chị dâu, con với trí thức Cố kết đối tượng, đã kết hôn rồi.”

Bà Tiết: “Nói vớ vẩn, hai đứa bây kết hôn khi nào, sao tôi không biết?”

Lâm Tô Diệp: “Là sắp kết hôn.”

Bà Tiết: “Mau lên đi, sang năm có thể bế em bé rồi.”

Cô út ra hiệu cho Cố Mạnh Chiêu: Đừng nói với bà cụ, nói với bà ấy không rõ ràng được đâu.

Em bé cái gì, mẹ nằm mơ đi?

Cô ấy nhấn mạnh bảo: “Không có hôn lễ, không cần mời người thân của cô bảy dì tám, không cần gì hết.”

Người khác kết hôn cô ấy thích góp vui, nhưng bản thân lại không cần hôn lễ vì đau đầu.

Bà Tiết: “Con không cần vậy còn Mạnh Chiêu người ta cũng không cần sao? Kết hôn là chuyện lớn cả đời, sao có thể không cần.”

Cô út liếc mắt nhìn Cố Mạnh Chiêu: “Ôi, xin lỗi, em quên mất, vậy anh quyết định đi.”

Ai quyết định cần, ai phụ trách sắp xếp, đến khi đó cứ để mẹ và Cố Mạnh Chiêu sắp xếp vậy.

Cũng may đầu óc Cố Mạnh Chiêu tốt, xoay chuyển nhanh, từ hôm qua sắp bị đuổi ra ngoài đến hôm nay sắp kết hôn, anh ta đã tìm được tiết tấu của chuyến xe qua núi gập ghềnh lên xuống này rồi.

Bình Luận (0)
Comment