Chương 789: Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 4
Anh ta đáp: “Mẹ, chị dâu, đợi sau khi con tốt nghiệp lại tổ chức hôn lễ sau cũng được.”
Anh ta vẫn vì nghĩ cho Minh Xuân, đầu óc cô ấy vừa nóng lên đã muốn kết hôn với anh ta, nhưng cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện sau khi kết hôn.
Anh ta cần cho cô ấy thời gian từ từ thích ứng và làm quen, để cô ấy hiểu hôn nhân là gì.
Bà Tiết gấp không chịu được, sau bốn năm bà ta đã lớn tuổi lắm rồi, còn có thể trông cháu được sao? Cha Cố và mẹ Cố nói thích trẻ con, thể trạng đó của hai người bọn họ có thể trông được cháu sao? Phụ trách giáo dục trẻ còn được, nhưng nuôi trẻ vẫn phải để một bà cụ như bà ta làm.
Lâm Tô Diệp: “Vậy đi đăng ký kết hôn trước đi.”
Đăng ký kết hôn chính là vợ chồng hợp pháp, có thể ở chung, sinh em bé cũng không vi phạm pháp luật.
Cố Mạnh Chiêu rất vui mừng.
Bà Tiết hành động cũng nhanh “cải lương không bằng bạo lực.” Bà ta chạy đi lấy sổ hộ khẩu giao cho Cố Mạnh Chiêu: “Hôm nay đi làm ngay đi.”
Lâm Tô Diệp: “…” Mẹ đang sợ con gái mẹ không gả được ra ngoài đến thế sao, Cố Mạnh Chiêu đã vào cửa thì không thể chạy thoát được đâu.
Cố Mạnh Chiêu nhận lấy, mừng rỡ cất vào túi mình.
Anh ta còn muốn nói chuyện sau này với Lâm Tô Diệp một chút thì cô út đã kéo anh ta đi.
Cô út: “Đi, vẫn còn nhiều việc nữa.”
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, việc không thể làm hết trong một ngày được đâu.”
Đứa trẻ này cũng quá mức hấp tấp rồi.
Hoặc là không hiểu thông, vừa hiểu đã mừng nhảy cẫng lên rồi.
Cô út đã chở Cố Mạnh Chiêu chạy đi mất.
Bà Tiết trợn trừng mắt há hốc mồm: “Đây là nó gả cho con rể, hay là nó lấy vợ thế? Nhìn nó vội như vậy cũng khiến Mạnh Chiêu người ta ngại ngùng quá.”
Lâm Tô Diệp: “Cho dù thế nào, chỉ cần hai vợ chồng người ta vui là được.”
Mẹ không thấy Mạnh Chiêu cười đến mức khóe miệng không hạ xuống được sao?
Nhưng không thể không nói Cố Mạnh Chiêu cười lên trông thật đẹp.
Lại nói Mạnh Chiêu người ta còn chưa cảm thấy thế nào mà mẹ còn lo lắng cái gì? Chẳng ai quy định nhất định phải là đàn ông ở phía trước lo liệu, chỉ có đàn ông vô năng mới lòng dạ hẹp hòi, sợ vợ cường thế và có năng lực hơn mình khiến người chê cười, nhưng Cố Mạnh Chiêu người ta ưu tú như vậy, đây là thương vợ, là tính cách dịu dàng mà thôi.
Cố Mạnh Chiêu sợ Minh Xuân mệt, ý bảo cô ấy mượn một cái xe đạp ở bên trạm giác.
Cô út: “Vẫn ổn mà.”
Vốn cô ấy muốn nói hai người đạp xe không nhanh bằng một mình em, nhưng chị dâu kêu cô ấy tốt với Cố Mạnh Chiêu một chút, dù sao cũng hại người ta đau lòng mà, phải dỗ một chút mới được, vậy anh ta vui lòng đạp xe thì cho đạp xe thôi.
Cô ấy nghĩ Lâm Tô Diệp cả ngày dạy dỗ Tiểu Lĩnh “con phải tốt với mẹ một chút, đừng luôn cãi mẹ như thế” vậy là phải hùa theo ý của người ta rồi còn gì.
Cô ấy quyết định cũng trông bầu vẽ gáo với Cố Mạnh Chiêu.
Lâm Tô Diệp còn nói tốt với người ta thì phải nói lời mà người ta thích nghe, cô ấy thấy Cố Mạnh Chiêu rất thích cô ấy nói mấy lời như hai người đã kết đối tượng, không ngờ một người có văn hóa như anh ta thật sự rất thích tám nhảm, không thích làm chuyện chính, y chang chị dâu.
Nghĩ đến Cố Mạnh Chiêu và chị dâu có hơi giống nhau, cô ấy lại cảm thấy anh ta càng lúc càng đáng yêu.
Khi mượn xe, đám người Lưu Kỳ nhìn bọn họ, nhìn trái nhìn phải còn lén trao đổi ánh mắt.
Cô út lớn tiếng nói: “Đừng nhìn nữa, hai chúng tôi kết đối tượng rồi.”
Ối chà, ngoại trừ Tiết Minh Xuân ra phỏng chừng không có người nào hào phóng thừa nhận như vậy, cô gái này thật không biết xấu hổ.
Ngược lại Cố Mạnh Chiêu ở bên cạnh lại hơi đỏ mặt giống như mới tô son, trông càng thêm tuấn tú.
Mấy người Lưu Kỳ bật cười.
Trước đây bọn họ đều trêu đùa hỏi Tiết Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu kết đối tượng thế nào, nhưng cô ấy không thừa nhận, nói hai người không kết đối tượng.
Bọn họ chỉ nói không kết đối tượng mà anh ta ở nhà cô? Hơn nữa không phải hai bên gia đình bọn họ đều đã gặp mặt nhau, còn bày rượu mời khách nữa hay sao?
Cô út lại nói đó chính là mời khách chứ không kết đối tượng.
Mọi người đều không tin, còn tưởng cô ấy cũng xấu hổ mới không thừa nhận.
Bây giờ vừa nhìn, rồi, cô ấy không xấu hổ, trước đây thật sự chưa kết đối tượng.