Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790. Mạnh Bạo, Đăng Ký Kết Hôn! 5

Chương 790. Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 5 Chương 790. Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 5

Chương 790: Mạnh bạo, đăng ký kết hôn! 5

Lưu Kỳ: “Minh Xuân, cô kết đối tượng không phát kẹo sao?”

Cô út: “Đòi chị dâu tôi ấy.”

Một cảnh vệ khác từng bị cô ấy quật ngã hô: “Tiết Minh Xuân, cô biết kết đối tượng phải làm gì không?”

Cô út: “Thì tám nhảm đó, cái này ai chẳng biết.”

Cô ấy kéo Cố Mạnh Chiêu đạp xe chạy đi.

Lưu Kỳ mắng cảnh vệ đó: “Cậu đúng là rỗi hơi, cậu nói xem ai lại không biết kết đối tượng sẽ làm gì?”

Cảnh vệ đó có hơi oan uổng, nhỏ giọng đáp: “Tôi vẫn chưa có đối tượng, đương nhiên tôi không biết, doanh trưởng, ngược lại anh phát một người cho tôi đi.”

Hai người đến cục công an mà cô út đi làm trước, Cố Tú Tú nhìn thấy cô ấy, lập tức gọi to: “Minh Xuân, cô chưa đi tuần tra sao?”

Cuối năm bọn họ đều bận, cứ trực tiếp đi tuần tra chứ không cần tới báo cáo.

Cô út: “Tôi kết đối tượng rồi, xin nghỉ một ngày.”

Cố Tú Tú trợn tròn mắt: “Hôm qua cô còn nói chưa kết đối tượng, mới một tối đã kết rồi? Cô cũng nhanh thật đó.”

Cô út: “Muốn kết thì phải nhanh.”

Bằng không Lý Xảo Tuệ sẽ luôn muốn cuỗm mất.

Lãnh đạo và các đồng nghiệp khác đều chúc mừng cô ấy, tới tấp trêu đùa cô ấy: “Còn tưởng cô định làm tên phụ tình, vẫn luôn chơi đùa trí thức Cố người ta chứ.”

Cô út: “Nói vớ vẩn, trước đây thật sự không có.”

Cô ấy ôm hông Cố Mạnh Chiêu giới thiệu với đồng nghiệp: “Đây là đối tượng của tôi, sau này nếu như có người bắt nạt anh ấy, các người phải chủ động giúp đó.”

Cố Mạnh Chiêu lớn lên ưa nhìn, cô út vẫn luôn cảm thấy có lưu manh nhòm ngó anh ta.

Các đồng nghiệp đều cười ha ha nói chắc rồi chắc rồi, kêu cô ấy mời khách, phát kẹo.

Cô út: “Vẫn chưa có thời gian đi mua, nói với các người một tiếng tôi có đối tượng trước thôi, sau này đừng có thương nhớ đối tượng của tôi.”

Mọi người: “…”

Có người nhớ thương Cố Mạnh Chiêu thật, trước đây bọn họ trêu ghẹo cô út và Cố Mạnh Chiêu đang kết đối tượng nhưng cô ấy bảo không, nên có người muốn giới thiệu em gái và cháu gái mình cho anh ta.

Đương nhiên Cố Mạnh Chiêu đều từ chối hết, vì anh ta chỉ muốn kết đối tượng với Tiết Minh Xuân.

Những đồng nghiệp này đều cảm thấy thú vị, thậm chí còn cược nhau xem khi nào Tiết Minh Xuân đá Cố Mạnh Chiêu, hoặc là khi nào thì bị Cố Mạnh Chiêu thu phục.

Có một đồng nghiệp cười: “Xem ra vẫn là trí thức Cố lợi hại, tấn công dịu dàng, mưa rơi lặng lẽ thấm vào màn đêm, cho dù là người sắt thép cũng không chống đỡ được.”

“Chắc chắn rồi, cô làm rầm rộ rất dễ bị người ta chống lại, nhưng nếu cô dịu dàng tỉ mỉ, đối phương sẽ không đề phòng, còn không phải bất tri bất giác rơi vào tay giặc hay sao?”

Có người đã bắt đầu ồn ào xin Cố Mạnh Chiêu chỉ dạy tuyệt chiêu theo đuổi con gái: “Tiết Minh Xuân mà cậu còn có thể theo đuổi được, vậy không có cô gái nào không thể theo đuổi được, trí thức Cố, cậu dạy chúng tôi vào chiêu đi.”

Suốt toàn bộ quá trình Cố Mạnh Chiêu đều đỏ mặt, nhưng bên môi lại mang theo nụ cười dịu dàng, có chừng mực.

Từ lúc anh ta chủ động tiếp cận Minh Xuân, tặng đồ ăn cho cô ấy, huấn luyện cùng cô ấy, vì cô ấy mà làm phóng viên tạm thời, anh ta đã từng nghĩ tới sẽ bị các đồng nghiệp của cô ấy chê cười nên anh ta vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy mất mặt hoặc là thế nào cả, vì người con gái mình thích, anh ta vẫn có thể làm được nhiều hơn thế.

Lúc này, mọi người không những không chê cười anh ta, ngược lại còn tràn đầy ngưỡng mộ và khâm phục, đều muốn hỏi lấy kinh nghiệm.

Cố Tú Tú: “Cố Mạnh Chiêu, cậu thật có bản lĩnh, không thể đánh nhau mà đã bắt được Minh Xuân rồi.”

Cô út: “Nói vớ vẩn gì đó, là tôi bắt được trí thức Cố nhé, bao nhiêu người muốn giành anh ấy đấy.”

Mọi người lại cười ầm lên: “Đúng đúng, trí thức Cố là thanh niên ưu tú như vậy, ai cũng muốn hết.”

Lúc này đăng ký kết hôn phải xin thư giới thiệu của đơn vị, đơn vị đặc biệt còn phải xin thư kết hôn sau đó trải qua kiểm tra chính trị.

Tiết Minh Xuân là công an, hiển nhiên cần kiểm tra chính trị.

Cho nên hôm nay cô ấy chỉ có thể gửi thư xin, cầm sổ hộ khẩu cũng không tới được cục dân chính.

Khi cô ấy viết thư xin đột nhiên cảm thấy chữ mình không đẹp, nên ra hiệu cho Cố Mạnh Chiêu: “Anh viết đi.”

Cố Mạnh Chiêu rất nhanh đã viết xong thư xin, kiểm tra một lượt không có lỗi sai mới đưa cho Minh Xuân.

Cô út cầm thư tới giao cho lãnh đạo, thuận tiện nói giúp cô ấy sắp xếp ký túc xá vợ chồng.

Bên bọn họ cách quân khu gần nên mượn dùng khu ký túc xá bên này, hai vợ chồng trẻ kết hôn có thể được chia một phòng.

Bình Luận (0)
Comment