Chương 807: Chia nhà
Bây giờ bị mẹ Cố vừa khoe vừa hỏi như vậy, còn sướng hơn tự mình chửi rất nhiều.
Cái tết này trôi qua vừa sum vầy vừa thoải mái, bà Tiết cảm thấy kiếp này thật không uổng.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, đầu tháng ba âm lịch, đám người Lâm Tô Diệp về nhà.
Vào đầu tháng bảy các trường đại học tới tấp khai giảng, Cố Mạnh Chiêu cũng tới trường báo danh, vừa khai giảng có đủ loại chuyện nên anh ta tạm thời chuyển về nhà ở.
Đầu năm cô út rất bận, có đôi khi ngủ ở ký túc xá trực ca đêm của đơn vị, có đôi khi tới nhà họ Cố, thời gian rảnh rỗi sẽ về nhà. Cô ấy được chọn vào đội đặc công, tuy rằng thành tích xạ kích có hơi kéo chân nhưng những thành tích khác ưu tú đã cộng thêm không ít điểm cho cô ấy, coi như là được chọn vào với điểm số cao.
Sau khi cô út vào đội đặc công, quan hệ công tác trực tiếp từ cục công an huyện vượt qua cục công an thành phố chuyển thẳng tới cục cảnh sát tỉnh, coi như là bớt một bước lớn, khiến các đồng nghiệp đó của cô ấy đều vô cùng ngưỡng mộ.
Vì bây giờ cô ấy là nhân viên cảnh sát của cục công an tỉnh nên phúc lợi và đãi ngộ đều được cải thiện, tiền lương tăng đến bảy mươi tám đồng, có thể được chia một căn hai gian.
Bên đại viện điều động cán bộ, trống ra hai căn nhà độc lập cửa riêng, chia cho Tiết Minh Dực một căn.
Nhà mới gồm bốn gian chính, thêm hai gian sương phòng, ngoài ra còn có nhà vệ sinh và phòng chứa củi riêng, sân cũng vừa to vừa rộng, không những to hơn căn ba gian trước đó nhiều mà còn to hơn căn nhà ở nông thôn của bọn họ.
Dựa theo cấp bậc của Tiết Minh Dực không thể được chia nhiều phòng như vậy, nhưng vì cô út thăng cấp cho nên có thể được chia thêm hai gian.
Bà Tiết và Lâm Tô Diệp vô cùng hài lòng, rất nhanh đã vạch ra kế hoạch tương lai cho nhà mới.
Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực vẫn ở phòng ngủ chính phía đông, gian chính giữa vẫn làm nhà ăn bên ngoài nhà bếp phía bắc, phòng tây bà Tiết và Toa Toa ngủ, phòng chếch sang tây nữa của Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu ở hai gian sương phòng.
Hôm nay chuyển nhà, buổi tối hai người họ về đây ăn cơm.
Lần này chuyển nhà rất đơn giản, căn nhà này được thu dọn sạch sẽ trước, Quách Trừng gọi sáu bảy người ở nhà ăn cùng Tiểu Võ, Tiểu Triệu, lại gọi thêm vài người bên hậu cần tới, một hơi chuyển hết đồ sang.
Bọn họ đều có kinh nghiệm, đồ gì đặt ở đâu chuyển qua vẫn đặt ở chỗ đó, không loạn một chút nào.
Sau bữa cơm trưa, bà Tiết nhìn trong lẫn ngoài một lượt, thấy nhà vệ sinh góc tây nam có một khoảng trống, bên trong có thể dựng bếp lò nhóm lửa, ở góc tây nam chính là phòng chứa củi, chủ yếu là cất than hòn và than đá.
Thứ duy nhất không ổn chính là không có chuồng gà của bà ta, không nhịn được lại kêu người bứng chuồng gà cũ về đây, rồi lại bảo Tiểu Võ Tiểu Triệu dựng lại bên cạnh phòng chứa củi đó.
Đang dựng chuồng gà thì con dâu của Cát Chính Hùng là Đào Hồng Anh nhà ở ngay bên cạnh vội vàng trở về, đứng bên ngoài hàng rào nhà họ Tiết nhíu chặt mày hỏi: “Tôi nói này bác gái, bác đang làm cái gì thế hả?”
Bà Tiết cười đáp: “Dựng chuồng gà đó, không phải mùa xuân rồi sao, bắt vài con gà con về nuôi đẻ trứng.”
Đào Hồng Anh vô cùng bất mãn, kiềm chế cơn giận nói: “Bác gái, trong nhà ăn có trứng gà luộc, trứng gà rán, trứng gà sống ở tiệm lương thực phụ cũng không thiếu, bác cần gì phải thế?”
Thật đúng là bà cụ nông thôn khiến người chán ghét, bà dựng chuồng gà ở đây, hai nhà cũng không có tường ngăn mà chỉ có mỗi hàng rào, đến khi đó mùi gà thối này không phả vào nhà tôi chắc?
Bà Tiết không biết suy nghĩ của cô ta: “Tự mình nuôi ăn vô cùng ngon, còn rẻ hơn mua bên ngoài.”
Suy nghĩ giản dị của người nông thôn chính là mình nuôi thì thực dụng, không cần tốn tiền mua mà tiêu tiền lại đắt.
Tuy rằng năm ngoái điều chỉnh tiền lương nhưng giá vật cũng tăng vù vù.
Tại sao tăng tiền lương? Không phải vì giá vật tăng quá mức nhanh nên không thể không tăng lương hay sao?
Nhưng tiền lương tăng lại không hăng hái bằng giá vật tăng.
Hai năm trước ở nông thôn bốn xu một quả trứng gà, bây giờ nông thôn cũng năm xu một quả, tiệm lương thực phụ trong thành phố cũng sáu xu một quả, ở chợ đen còn đến một hào một quả.
Giá vật tăng khiến lòng bà Tiết hoảng hốt, cảm thấy nhất định phải có cách ứng phó, mà nuôi già chính là một cách hay.