Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 809 - Chương 809. Từ Chức

Chương 809. Từ chức Chương 809. Từ chức

Chương 809: Từ chức

Xà nhà phòng bếp treo một khúc thịt khô, đây là sự tự tin của bà Tiết.

Năm nay Tiết Gia Đồn và Đại Dương Loan tặng rất nhiều thịt cho bọn họ, Lâm Tô Diệp trả tiền một phần, bọn họ lại cứ kiên quyết nhét cho một phần.

Nhiều thịt như vậy ăn không hết ngay được nên đều làm thành thịt khô, thịt khô và thịt hun khói, bà Tiết đều treo hết lên xà nhà, nhìn mình giàu có giống như lão địa chủ ngày trước là lại có một loại vui sướng không thể cho người biết.

Đám trẻ tan học về sớm, Đại Quân và Toa Toa về trước, Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân lại tới nhà bếp giúp đỡ thuận tiện luyện dao nhỏ của tụi trẻ.

Đại Quân giúp bà Tiết.

Toa Toa thì lại mang một ít kẹo chạy bịch bịch đi đón Lâm Tô Diệp tan ca.

Hiện giờ thư viện đã rực rỡ hẳn lên dưới sự trang hoàng của đám người Lâm Tô Diệp, dán giấy cắt hoa đỏ mà Lâm Tô Diệp cắt, treo tranh tuyên truyền thư viện mà cô vẽ, còn có hoa giấy thủ công mà đám người Trương Khiết và Thái Tú Phương làm.

Cuối năm thư viện bọn họ còn được bình bầu là đơn vị tiên tiến, giấy khen đã dán lên tường chỗ bàn làm việc, tên của Lâm Tô Diệp cũng ở trên đó.

Nhưng cô đã từ chức công việc ở thư viện.

Qua vài ngày nữa lớp học ban đêm cấp hai sẽ kết thúc, sau khi cô cầm được bằng tốt nghiệp sẽ có học lực tương đương với cấp hai.

Bây giờ đã là năm bảy mươi tám, xã hội mở ra trạng thái hoàn toàn mới, sau này chính là thời đại của kiến thức.

Cho dù là hộ cá thể cũng phải có văn hóa mới được.

Cô không thể rời khỏi đội ngũ, cô còn muốn vào cấp ba bổ túc bài học hoặc là vào học viện mỹ thuật bổ túc.

Trước đây cô muốn vào thư viện là vì ở đây tiện cho cô học, bây giờ thư viện đối với cô mà nói chỉ là một nơi làm việc bình thường cộng thêm mượn sách đọc sách, phần công tác này đối với cô đã không còn tác dụng thêm gì và sức hút nữa, nên cô muốn từ chức nhường cho người cần hơn.

Trương Khiết và Thái Tú Phân vẫn luyến tiếc cô: “Tô Diệp, em vẫn chưa được sắp xếp công việc mới, bây giờ từ chức tiếc bao nhiêu.”

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Em có sắc xếp khác rồi chị ạ.”

Bọn họ cảm thấy chỉ cần có công việc có thể kiếm được tiền trợ cấp cho gia đình dùng là được, hoàn toàn có thể làm cả đời, nhưng cô lại muốn làm chuyện mà cô thích hơn.

Cô thích vẽ tranh và may quần áo, học văn hóa chỉ là cơ bản.

Bây giờ là đầu tháng ba, tiền lương tháng trước đã lấy được, tháng này bàn giao xong cô sẽ không tới đi làm nữa, sau này chỉ tới mượn sách đọc sách mà thôi.

Ngô Mỹ Na có hơi luyến tiếc Lâm Tô Diệp, trong lòng cũng chua chát, người này thật tốt số, lớn lên xinh đẹp lại gả cho một người chồng tốt, tiền lương của chồng còn cao như vậy, cô chẳng cần làm gì vẫn có thể sống rất tốt.

Nào có giống mấy người như vậy, nếu như không đi làm kiếm tiền, tiền lương của chồng cũng không nuôi nổi già trẻ trong gia đình.

Năm ngoái cô ta còn ghen tỵ vì Lâm Tô Diệp chiếm suất nhà của mình, năm này người ta chuyển vào đại viện thủ trưởng ở, thế này cô ta đã hoàn toàn không ghen tỵ nổi nữa.

Lúc này Toa Toa chạy bịch bịch từ bên ngoài vào: “Mẹ ơi, con tới đón mẹ tan làm đây.”

Lâm Tô Diệp vừa cười vừa đón con gái.

Toa Toa mò kẹo từ trong túi ra phát cho đám người Trương Khiết: “Các dì, chúng cháu chuyển nhà rồi, cha nói không cần bày cỗ, không thể mời các dì tới ăn cơm.”

Đám người Trương Khiết và Thái Tú Phương vô cùng kinh ngạc, nhìn Toa Toa và hỏi: “Đứa trẻ này, cháu nói xem sao cháu lại khiến người ta yêu mến vậy chứ?”

Trẻ con bình thường, bạn có dạy cô bé thì cô bé cũng không nói lưu loát được như vậy, nhưng nhìn người ta xem, biết ăn nói bao nhiêu.

Chuyện chuyển nhà trước đó Lâm Tô Diệp đã nói với bọn họ, sáng nay cô cũng đã phát kẹo một lượt rồi.

Mọi người lại càng thêm yêu thích Toa Toa hơn.

Toa Toa nắm tay Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, về nhà ăn cơm thôi.”

Lâm Tô Diệp tạm biệt đám người Trương Khiết.

Thái Tú Phương: “Tô Diệp, thường xuyên tới nhé.”

Lâm Tô Diệp: “Chắc chắn rồi, tôi rảnh sẽ tới mượn sách đọc, tìm các cô nói chuyện.”

Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, Ngô Mỹ Na thở dài: “Cô ta đi rồi, tương đương với thiếu mất một bức tranh.”

Mỗi ngày nhìn gương mặt đó của Lâm Tô Diệp là cục tức cô ta phải chịu ở nhà cũng có thể tiêu bớt một nửa.

Bình Luận (0)
Comment