Chương 810: Trong đầu một người chứa được nhiều thứ như vậy sao
Lâm Tô Diệp về nhà, nghe Đại Quân ở đó rì rầm rì rầm đọc ngoại ngữ.
Tuy cô cũng được tính là hiếu học nhưng vẫn không theo kịp tiết tấu của đứa trẻ này được, ví dụ hôm qua bạn hỏi cậu bé học gì, cậu bé nói học tiếng Đức, hôm nay bạn nghe cậu bé đọc, khen một câu con học tiếng Đức giỏi quá, thật tuyệt vời, cậu bé lại nói, mẹ, con đang học tiếng Anh.
Bạn nói người bình thường một môn tiếng Hán còn học chưa xong, bây giờ cậu bé theo Cố Mạnh Chiêu học tiếng Nhật và tiếng Đức, còn rảnh rỗi tự mình đạp xe đi học tiếng Pháp với cha Cố.
Trong đầu một người chứa được nhiều thứ như vậy sao?
Cô sợ Tiểu Lĩnh không học hành lại sợ Đại Quân học quá nhiều.
Lòng người mẹ vẫn luôn lo lắng.
Lâm Tô Diệp dọn bàn ăn với bà Tiết.
Đại Quân: “Mẹ, trời ấm rồi, con dự định sau này tan học sẽ tới tìm chú trước, buổi tối đến giờ ngủ sẽ về sau.”
Nếu không phải thấy trong nhà còn bà nội và mẹ nhớ cậu bé, thì đứa trẻ này chắc tám phần muốn ở luôn trường đại học tỉnh không về nữa quá.
Từ tháng chạp năm ngoái, Tiểu Lĩnh bắt đầu gọt vỏ khoai tây, sự khác biệt giữa cậu bé và Tiểu Lĩnh càng rõ ràng hơn, rất nhiều thứ không thể chơi chung được, hai anh em không còn như hình với bóng dính lấy nhau nữa.
Lâm Tô Diệp cảm thấy Tiểu Lĩnh có nhiều bạn cùng chơi như vậy, không hề cô đơn một giây một phút nào, nhưng Đại Quân lại không thích kết bạn, chỉ thích một mình đọc sách, đánh cờ, học kiến thức.
Cô lại lo lắng Đại Quân quá lầm lì, trầm mặc, không có lợi cho sự phát triển trong thời kỳ thanh xuân.
Đứa trẻ mới mười một tuổi đã bắt đầu lộ ra bộ dáng của sau này, khí chất lạnh lùng trong trẻo, ánh mắt sắc bén, tuy rằng ở nhà vẫn là bộ dáng dịu dàng yên tĩnh, nhưng ở bên ngoài cô đã nghe thấy không chỉ một người nói sao đứa trẻ này trông lạnh lùng như vậy?
Lâm Tô Diệp hơi do dự: “Đại Quân, con học nhiều thứ như vậy có mệt không?”
Đại Quân lắc đầu: “Không mệt ạ, cả ngày nhảy lên nhảy xuống như Tiểu Lĩnh, mẹ hỏi em ấy em ấy cũng không mệt.”
Lâm Tô Diệp duỗi tay muốn vò loạn đầu cậu bé, nhưng trong nháy mắt đối diện với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của cậu bé lại không xuống tay nổi, đứa trẻ này trời sinh có một loại khí chất khiến người không dám mạo phạm.
Nếu như đây là Tiểu Lĩnh, Lâm Tô Diệp đừng nói là vò loạn tóc mà nhéo lỗ tai còn được.
Cô gắp một miếng sườn cho Đại Quân: “Nào, ăn nhiều một chút, từ từ bổi bổ.”
Bà Tiết: “Sao Tiểu Lĩnh vẫn chưa về? Tôi đi xem sao.”
Lâm Tô Diệp: “Chắc tám phần là được ăn mảnh ở nhà ăn rồi.”
Đại Quân ra ngoài có khả năng sẽ vì rụt rè và ngại ngùng mà đói bụng, nhưng Tiểu Lĩnh không cần lo lắng, cậu bé tới đâu cũng sẽ không khiến mình chịu thiệt.
Còn không phải sao, Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân ở nhà ăn giúp gọt khoai tây và thái khoai, lại chơi dao nhỏ với bác đầu bếp một lúc.
Bác đầu bếp vừa giảng cho hai đứa vừa thi thoảng đút cho một miếng.
Đồ ăn mới ra khỏi nồi cũng múc hai thìa, nhiều thịt ít rau, lại cho hai đứa bánh bao, hai đứa trẻ bất tri bất giác đã ăn sạch.
“Á, hôm nay nhà bọn cháu chuyển nhà, cô út và chú út cháu sẽ về nhà ăn cơm.” Tiểu Lĩnh ợ một cái, đột nhiên lấy lại bình tĩnh.
Bác đầu bếp cho cậu bé một hộp bún thịt: “Tặng quà chuyển nhà cho các cháu đây.”
Tiểu Lĩnh cũng không từ chối, cảm ơn bác đầu bếp rồi chạy đi cùng Lam Hải Quân.
Đại viện đội đặc công mới thành lập ở ngay bên cạnh đại viện cục công an tỉnh, tòa nhà văn phòng, sân huấn luyện và ký túc xá, có đầy đủ mọi thứ.
Hôm nay cô út phải về nhà ăn cơm, buổi chiều sau khi huấn luyện đã thu dọn đạp xe đạp tới đại học tỉnh đón Cố Mạnh Chiêu.
Tuy rằng Cố Mạnh Chiêu là tân sinh viên, nhưng vì anh ta rất có thành tích ở phương diện ngoại ngữ và phiên dịch nên bây giờ anh ta cũng được đại học tỉnh thuê làm trợ giảng cho giáo sư Tô và giáo sư Thành, giúp tiếng Đức và tiếng Anh.
Dù sao bản thân anh ta cũng phải học, không bằng giúp giáo viên dẫn dắt các sinh viên cùng nhau tiến bộ, cũng có thể giảm nhẹ gánh nặng cho các giáo viên.
Cho nên anh ta vừa là học sinh vừa là giáo viên, ngoại trừ lấy được trợ cấp sinh viên còn có thể lấy được tiền lương và trợ cấp của giáo viên, cuộc sống nhỏ khá thuận lợi.
Chiều hôm nay một tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh, anh ta phụ trách dẫn học sinh ôn tập, làm bài tập, chủ yếu là luyện phát âm.
Giáo dục trong nước đã dừng mười năm, năm nay phần lớn sinh viên đại học nhập học đều chưa có căn bản ngoại ngữ.