Chương 811: Không biết xấu hổ
Bọn họ có vài người đã từng học qua tiếng Anh đơn giản ở cấp hai và cấp ba, nhưng cũng quên gần hết, còn có vài người đến hai mươi sáu chữ cái còn không nhớ rõ.
Sinh viên có thể được hệ ngoại ngữ chọn trúng hoặc ít hoặc nhiều đều có chút căn bản tiếng Anh.
Sau khi trúng tuyển đại học còn thêm bài thi và phỏng vấn tiếng Anh, đều thông qua mới được chọn vào hệ ngoại ngữ, bằng không sẽ phải điều hòa với các hệ khác.
Một tháng khai giảng này đều học kiến thức cơ bản, Cố Mạnh Chiêu thừa sức lên lớp dạy bọn họ.
Anh ta trẻ tuổi có sức sống, giảng bài sinh động thú vị, con người lại dịu dàng tuấn tú, đôi mắt đen láy sáng ngời, đứng trên bục giảng như phát ra ánh sáng, giơ tay nhấc chân đều thu hút ánh mắt của các sinh viên.
Có vài bạn học nữ nhìn chằm chằm vào anh ta không rời mắt, nhìn đến mức tự mình đỏ mặt.
Hệ ngoại ngữ mà Lý Xảo Tuệ báo danh là chuyên ngành tiếng Anh, ở ngay lớp của anh ta, mỗi ngày cô ta đều như ngâm trong hũ dấm vừa chua vừa thích, cảm thấy mình bị muối thành dưa chua vừa chua vừa giòn, cũng không biết có phải bị bệnh không mà chua đến phát nghiện lên được.
Cô ta nhìn Cố Mạnh Chiêu lại cảm thấy người này rất biết tỏa sáng, nơi nào có anh ta đều vô cùng sáng ngời, cảnh vật cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Tuy rằng anh ta không để ý đến cô ta nhưng không cản trở cô ta nhìn anh ta một cách quang minh chính đại, chỉ là luôn có nữ sinh nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến cô ta rất khó chịu.
Một nữ sinh tên Nhạc Tâm Mi có làn da trắng sáng, khí chất nhã nhặn, mái tóc đen như mực không thắt bím mà cứ cố tình để xõa bên vai, vẫn luôn cắn nhẹ môi, trừng đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn chằm chằm vào thầy Cố.
Lý Xảo Tuệ rất coi thường, cô liếc mắt đưa tình với ai đấy? Cô ta ho khan một tiếng: “Tôi nói này Nhạc Tâm Mi, thầy Cố người ta có đối tượng rồi.”
Nhạc Tâm Mi không có phản ứng ngược lại còn chống má, nhìn càng chuyên chú hơn.
Lý Xảo Tuệ đẩy cô ta một cái, nhỏ giọng mắng: “Nói cô đấy, đừng không biết xấu hổ.”
Nhạc Tâm Mi khẽ cười, không thấy phiền chút nào: “Cô nói xem sao thầy Cố lại ưa nhìn như vậy? Trước đây đọc sách không có khái niệm gì về khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy thầy ấy, đột nhiên tôi cảm thấy mấy chữ này sống rồi, chính là dựa theo con người thầy ấy mà viết ra mà.”
Lý Xảo Tuệ cắn răng: “Không biết xấu hổ! Người ta có đối tượng rồi!”
Nhạc Mi Tâm nghiêng đầu, nhìn cô ta: “Đối tượng của thầy ấy là cô sao?”
Lý Xảo Tuệ: “Không biết xấu hổ!”
Nhạc Mi Tâm: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, khiêm khiêm quân tử, thục nữ ái chi, cô có ý kiến gì à?”
Lý Xảo Tuệ: “Không biết xấu hổ!”
Chuông tan lớp vang lên, Cố Mạnh Chiêu nói một tiếng tan lớp rồi thu dọn sách vở.
Anh ta phải cùng Minh Xuân về nhà ăn cơm.
Nhạc Tâm Mi lập tức đứng dậy: “Thầy Cố, em có vài vấn đề muốn xin chỉ dạy.”
Lý Xảo Tuệ lập tức chặn ở lối ra vào bàn học, không cho cô ta đi.
Nhạc Tâm Mi lại vòng ra từ hướng khác, cô ta cầm sách ngoại ngữ của mình chạy bước nhỏ qua, đứng bên dưới bục giảng, ngẩng đầu nhìn Cố Mạnh Chiêu: “Thầy Cố, có thể làm phiền thầy hai phút được không?”
Cố Mạnh Chiêu hơi do dự, liếc mắt nhìn ra ngoài, Minh Xuân chắc hẳn đã tan làm, bọn họ hẹn đã gặp nhau ở cổng trường đại học tỉnh, anh ta không muốn để cô ấy chờ.
Anh ta nhìn sách của Nhạc Tâm Mi: “Bạn nói đi.”
Nhạc Tâm Mi hỏi về vấn đề phát âm: “Thầy Cố, em mãi vẫn không phát âm được từ này.”
Cố Mạnh Chiêu đọc hai lần cho cô ta nghe, giúp cô ta sửa lại: “Phát âm cần nghe nhiều luyện nhiều, thư viện trường học sẽ đặc biệt thành lập một góc tiếng Anh, đến khi đó có thể tới nơi đó nghe nhiều băng từ hơn.”
Trường học đã mua máy ghi âm, sẽ thu một ít băng từ phát âm tiêu chuẩn, cung cấp cho các sinh viên dùng để học hỏi.
Nhạc Tâm Mi: “Thầy Cố, em…”
Cố Mạnh Chiêu: “Vị bạn học này, tôi còn có việc, có vấn đề tiết sau lại nói.”
Anh ta đeo cặp sách đi ra ngoài.
Nhạc Tâm Mi: “Thầy Cố, thầy tới nhà ăn ăn cơm sao?”
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn để ý đến Cố Mạnh Chiêu, muốn tới thư viện và nhà ăn giả như tình cờ gặp, nhưng anh ta lại vừa tan lớp là đi ngay. Cô ta nghe ngóng được hóa ra nhà anh ta ở ngay trong vườn mai phía sau, cha mẹ anh ta cũng là giáo sư trường đại học tỉnh, hơn nữa anh ta đã… có đối tượng.
Cố Mạnh Chiêu đã bước nhanh ra khỏi phòng học.
Lý Xảo Tuệ chế nhạo Nhạc Tâm Mi: “Không biết xấu hổ!”