Chương 812: Đối tượng của thầy Cố
Nhạc Tâm Mi lại không để ý, cô ta đi đến cửa nhìn bóng lưng rời đi của Cố Mạnh Chiêu mà suy nghĩ thất thần, trên đời này sao lại có người đẹp như vậy chứ? Tại sao ông trời không cho cô ta gặp được anh ta sớm hơn một chút? Nghe nói anh ta về nông thôn rất nhiều năm, nếu như cô ta có thể quen anh ta từ trước, nhất định sẽ gả cho anh ta lúc còn ở quê.
Cô ta quay người nổi giận đùng đùng với Lý Xảo Tuệ: “Cô và thầy Cố là bạn học đúng không?”
Lý Xảo Tuệ đảo trắng mắt: “Đúng! Hai người chúng tôi còn từng xem mắt cơ!”
Nhạc Tâm Mi cười dịu dàng: “Cô có thể kể cho tôi chuyện của thầy Cố được không?”
Lý Xảo Tuệ: “Cô nằm mơ đi!”
Nhạc Tâm Mi lặng lẽ đâm một nhát: “Cô không về quê đúng không? Cô thích thầy Cố như vậy tại sao lúc đầu không kêu người nhà giúp, đừng để thầy ấy về quê? Như vậy không phải cô sẽ có cơ hội hay sao?”
Lý Xảo Tuệ tức muốn chết, lẽ nào cô ta không biết sao? Nhưng đó là chuyện cô ta có thể làm được chắc?
Nếu như cô ta có bản lĩnh đó, cô ta có thể không giữ anh ta lại?
Lý Xảo Tuệ bước đến cửa sổ lớp học, nhìn xuống tầng, thấy Tiết Minh Xuân đạp xe đạp tới, cô ta lập tức chỉ vào bảo: “Cô mau nhìn đi, đó chính là đối tượng của thầy Cố!”
Trước đây Tiết Minh Xuân đều sẽ hẹn gặp Cố Mạnh Chiêu ở nhà họ Cố hoặc cổng trường đại học tỉnh, hôm nay ngược lại là lần đầu tiên vào vườn trường.
Nhạc Tâm Mi cắn môi, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy một công an nữ mặc đồng phục đạp xe đạp, dáng người của cô ấy rất cao. Cố Mạnh Chiêu đứng ở nơi đó nói chuyện với cô ấy, sau đó ngồi lên yên sau xe đạp của cô ấy cùng rời đi.
Cô ta buồn bã bảo: “Đối tượng của thầy Cố thật sự… không giống người thường.”
Lý Xảo Tuệ đáp một cách rất kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, người ta là công an nữ đó.”
Nhạc Tâm Mi nhướn mày, cũng không phải cô, cô đắc ý cái gì?
Cô ta nghiêng đầu cười nhạt, giọng nói nhẹ bẫng: “Cô không cảm thấy hai người họ rất không xứng đôi sao?”
Cố Mạnh Chiêu ngồi trên yên sau, nói với cô út: “Minh Xuân, có phải đội các em cũng cần thi kiến thức văn hóa không?”
Cô út có hơi ảo não đáp: “Đúng đó, thật quá đáng mà!”
Vốn tưởng làm công an chỉ đánh lưu manh, trình độ văn hóa có thể ở mức viết rõ quá trình án kiện là được, chứ nào biết càng học càng nhiều đâu.
Cục công an huyện học một chút đã đủ dùng nhưng đến tỉnh cả ngày phải học văn hóa, học đến mức đầu cô ấy muốn to gấp đôi.
Cố Mạnh Chiêu bật cười.
Cô út nói: “Em cảm thấy anh với chị dâu thích hợp làm công an tỉnh hơn, em vẫn nên về huyện làm.”
Trình độ văn hóa của người trong tỉnh yêu cầu cũng cao, khác với ở huyện.
Yêu cầu văn hóa khác với nghe chuyện xưa, còn phải thi nữa.
Cố Mạnh Chiêu khích lệ cô ấy: “Em vẫn luôn viết văn mở rộng rất tốt, tiếp tục kiên trì vậy trình độ sẽ tăng lên thôi.”
Nhìn báo cáo mà Minh Xuân viết bây giờ đã như hai người hoàn toàn khác với khi thi công an ở công xã, tiến bộ vô cùng lớn, chỉ là cô ấy vẫn đang trong giai đoạn học cho nên vẫn luôn cảm thấy không đủ, cộng thêm huấn luyện căng thẳng khiến thời gian học không dư dả gì cho cam, cô ấy cảm thấy như thể mình chưa tiến bộ gì.
Cô út: “Chỉ có anh luôn khen em chứ kiến thức văn hóa của em xếp bét đội đó.”
Đội khác với trước đây, người tới toàn là tinh anh, còn có người ưu tú từ học viện công an tới nữa, trình độ văn hóa đó có gom mười cô ấy lại cũng không đủ nhắc tới.
Cố Mạnh Chiêu: “Vậy sau này em tan lớp nếu như có thời gian, anh sẽ dạy bổ túc cho em.”
Cô út: “Ngày nào anh cũng đi học còn phải làm giáo viên đã rất vất vả rồi, còn dạy bổ túc cho em nữa, như thế quá mệt.”
Cố Mạnh Chiêu giơ tay ôm quanh eo cô ấy: “Không vất vả, anh thích dạy bổ túc cho em.”
Bọn họ tới nhà họ Cố trước, cha Cố và mẹ Cố lại không đợi bọn họ, đã ngồi xe buýt tới đại viện quân khu trước.
Cô út nhìn tờ giấy mà mẹ Cố để lại, cười bảo: “Hai lão đồng chí quá không đoàn kết, cũng không thèm đợi anh luôn.”
Cố Mạnh Chiêu: “Bọn họ biết em sẽ tới đón anh mà.”
Anh ta đựng các môn học mà mình cần làm vào cặp sách, sau đó đẩy xe đạp cùng đạp xe với Minh Xuân rời đi.
Ngày mai là cuối tuần, không có lớp, anh ta có thể chơi một ngày ở nhà họ Tiết.
Vào đại viện, cô út vòng vút cái về hướng cũ.