Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 813. Phân Biệt Đối Xử

Chương 813. Phân biệt đối xử Chương 813. Phân biệt đối xử

Chương 813: Phân biệt đối xử

Cố Mạnh Chiêu vội gọi cô ấy: “Minh Xuân, hôm nay chuyển nhà.”

Lúc này cô út mới lấy lại bình tĩnh: “A, em suýt thì quên mất, chuyển đến đâu nhỉ?”

Trước đó bà Tiết hào hứng tuyên bố bọn họ sẽ chuyển vào trong đại viện, nhưng cô út không có thời gian cho nên chưa đi xem qua lần nào.

Cố Mạnh Chiêu: “Mẹ nói là làm hàng xóm với nhà họ Cát.”

Cô út cũng không biết nhà Cát Chính Hùng ở đâu, đang định tìm người hỏi thăm thì thấy Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân ồn ào chạy từ bên nhà ăn ra ngoài.

Hai người họ vội vàng đi theo.

Bọn họ đạp xe đi theo Tiểu Lĩnh, cái tính hấp tấp bốc đồng này của đứa trẻ không thay đổi được, lại thêm lớn hơn một tuổi sức cũng lớn lên, tốc độ cũng nhanh hơn.

Cậu bé kêu Lam Hải Quân tới ăn chung nhưng Lam Hải Quân lại về nhà trước.

Tiểu Lĩnh vẫy tay với cậu ta, vừa định chạy vào nhà lại nghe thấy giọng nói ở phía sau, cậu bé quay đầu cười ha ha, nói: “Hai người các cô từ trên trời rớt xuống.”

Cô út duỗi tay vò đầu cậu bé: “Hai người bọn cô cả đường theo cháu về mà cháu không nghe thấy sao?”

Tiểu Lĩnh cười ha ha: “Cháu nghe thấy tiếng đạp xe dịu dàng nhẹ nhàng ở phía sau giống của mẹ cháu, nào nghĩ là cô út đâu, cô út đạp xe không phải vẫn luôn ầm ầm như cưỡi mô tơ hay sao?”

Cậu bé sợ cô út đánh nên lao vút cái vào trong sân: “Con về rồi ạ.”

Lâm Tô Diệp: “Con còn biết đến cái nhà này à? Mau rửa tay ăn cơm.”

Cô nghe thấy giọng của Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu mới thò đầu ra cười bảo: “Cuối cùng hai đứa cũng tới.”

Cha Cố và mẹ Cố đã ở trong uống rượu, rì rầm nói chuyện với bà Tiết.

Cố Mạnh Chiêu: “Chị dâu, anh hai không về ăn cơm sao?”

Lâm Tô Diệp: “Chúng ta ăn trước, phần cho anh ấy là được.”

Trời ấm áp, đám trẻ không thích ăn cơm trên giường đất nên ngồi quanh cái bàn lớn trong nhà ăn, cả gia đình vây quanh nồi lẩu.

Trước đó Toa Toa đói, đã ăn một ít thịt và miến, lúc này đang loẹt quẹt đôi giày da của Lâm Tô Diệp lộc cộc lộc cộc ở đó đóng vai công chúa Bạch Tuyết.

Bà Tiết: “Đôi giày da đó của mẹ cháu đắt lắm, cháu đừng phá hỏng của mẹ cháu.”

Tiểu Lĩnh: “Đi hỏng mẹ cháu cũng chẳng trừng trị em ấy đâu, cha cháu nói sẽ mua thêm hai đôi nữa.”

Toa Toa thích giày da của mẹ, cậu bé nhìn thấy mới nói với Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp kêu bé ngoan đừng đi giày của người lớn, dễ trẹo chân lắm. Tiểu Lĩnh lại nói với Tiết Minh Dực, Tiết Minh Dực nói sau này sẽ mua thêm hai đôi cho mẹ!

Nhìn xem, đây là phân biệt đối xử!

Toa Toa cười khà khà, nhào tới ôm cô út.

Cô út bế cô bé, đặt đôi giày da của Lâm Tô Diệp xuống, cùng nhau ăn cơm.

Lúc này Cát Chính Hùng ở bên cạnh nói qua hàng rào: “Em gái, chúc mừng đến nhà mới, thêm món cho mọi người đây.”

Lâm Tô Diệp nghe thấy mới kêu bà Tiết chỉ đang mải ăn, bảo bà ta ra ngoài nhìn rồi cười đáp: “Lão thủ trưởng vừa về nhà sao ạ?”

Cát Chính Hùng: “Nghe nói hôm nay các cô chuyển tới nên đặc biệt về chào hỏi.”

Lâm Tô Diệp: “Thật cảm ơn quá, nếu như lão thủ trưởng không bận thì qua đây uống vài chén với chúng cháu đi ạ?”

Cát Chính Hùng: “Tham mưu Tiết về chưa?”

Lâm Tô Diệp: “Chưa ạ, nhưng cha mẹ của chú út nhà bọn cháu đang ở đây.”

Cát Chính Hùng: “Ôi chao, bạn cũ ở đây vậy phải uống vài chén thôi.”

Trước đó ông ta theo Lương Kiếm Vân đã sớm quen biết cha Cố và mẹ Cố, cũng từng nói chuyện vài lần.

Lâm Tô Diệp mời ông ta vào.

Cát Chính Hùng về nhà xách một chai rượu, lại bưng một đĩa thịt sốt qua đây góp vui.

Lâm Tô Diệp mời ông ta ngồi với cha Cố.

Cát Chính Hùng nhìn bà Tiết, cười rất mực mờ ám: “Gần đây anh Lương bận rộn quá, chẳng thấy tới chỗ tôi nữa.”

Bà Tiết lập tức biết ông ta có ý ám chỉ: “Lão thủ trưởng ăn món này đi.”

Cát Chính Hùng: “Em gái, bà dựng chuồng gà là muốn nuôi gà sao?”

Bà Tiết: “Đúng vậy, đến khi đó đẻ trứng cũng sẽ chia cho ác ông vài quả.”

Khỏi cần cảm ơn.

Cát Chính Hùng nói rất tốt, có bản sắc của nhân dân lao động.

Qua vài chén rượu, câu chuyện của Cát Chính Hùng bắt đầu mở ra, cán bộ công tác chính trị như bọn họ không giống sĩ quan chỉ huy tác chiến cho lắm, trên cơ bản sẽ rất biết ăn nói.

Cát Chính Hùng nhìn Lâm Tô Diệp: “Tô Diệp, cô chị họ đó của cô giúp mấy người già chúng tôi viết hồi ký, văn chương không tồi, là người có tài, vài ngày nữa sẽ tới quân khu làm việc, đến khi đó chị em cá cô cũng dễ qua lại hơn.”

Bình Luận (0)
Comment