Chương 814: Xin lỗi
Lâm Tô Diệp hơi nhíu mày, không phải Lâm Uyển Tinh chuyển ngành tới xưởng phân bón hay xưởng gì đó rồi sao, sao lại về quân khu làm việc?
Đây là đi… đường của Cát Chính Hùng?
Có cái miệng nhỏ xoen xoét của Tiểu Lĩnh nên đám người Cố Mạnh Chiêu cũng biết hết chuyện trong nhà.
Chuyện giữa Lâm Uyển Tinh và nhà bọn họ, cha Cố và mẹ Cố cũng đã nghe.
Chẳng qua chỉ là một người thân mượn tiền, đã trả thì bỏ đi, mọi người cũng không coi là chuyện gì lớn, hoàn toàn không nhắc đến Lâm Uyển Tinh, hôm nay một người ngoài như Cát Chính Hùng đột nhiên nhắc tới lại có hơi vi diệu.
Lâm Tô Diệp không muốn phá hỏng bầu không khí mới cười đáp: “Chúng cháu từ nhỏ đã không ở chung, tình cảm không sâu sắc, rất ít trò chuyện.”
Cát Chính Hùng: “Như vậy à? Nghe ý của Tiểu Lâm thì cô ấy vẫn rất muốn tiếp xúc với các cô, chỉ là hình như có hiểu lầm gì đó nên cô ấy vẫn rất áy náy.”
Cha Cố rót rượu cho ông ta, ngắt lời: “Nào lão thủ trưởng, uống tiếp đi.”
Cát Chính Hùng uống một chén với ông ấy, nói tiếp: “Tiểu Lâm nói cô ấy làm sai chuyện, tổn hại đến tình thân, muốn tìm cơ hội xin lỗi nên qua đây.”
Lâm Tô Diệp không biết Lâm Uyển Tinh đã kêu Cát Chính Hùng làm người giảng hòa hay bản thân Cát Chính Hùng ra mặt làm người giảng hỏa, nhưng cô không thấy hứng thú.
Cô nở nụ cười, không muốn nói chuyện của Lâm Uyển Tinh, cũng không biết cô ta đã nói gì với Cát Chính Hùng, dù sao thì nhà mình với nhà họ Cát chỉ là hàng xóm mà thôi.
Cô đáp: “Không có hiểu lầm gì cả, chỉ là từ nhỏ đã cách xa, không có tình cảm.”
Cát Chính Hùng lại hỏi: “Nghe nói gia đình ông cả của cô cũng đang ở quân khu thì phải?”
Lâm Tô Diệp cười lễ phép: “Chuyện này cháu thật sự không biết, năm đó sau khi ông cả cháu tái giá, rất ít liên hệ với nhà cũ bọn cháu.”
Lâm Tô Diệp thật sự không quan tâm gia đình ông cả, cũng chưa bao giờ từng hỏi thăm, càng không chủ động liên lạc.
Tháng giêng năm ngoái về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, nghe Châu Kim Tỏa và cha Lâm nói cơ thể ông cả không tốt, đầu óc không minh mẫn, giờ trong nhà đều do bà kế làm chủ.
Bây giờ con trai của bà kế là một đoàn trưởng, cụ thể ở bộ đội nào thì cô cũng không hỏi thăm, cũng chẳng muốn nói với Tiết Minh Dực.
Ông cả sớm đã nghỉ hưu, bà kế đi làm ở cơ quan đơn vị nên cũng không ở nơi này, cho nên chưa từng gặp qua.
Cô nhìn bộ dáng quan tâm của Cát Chính Hùng, cười bảo: “Chị họ đó của cháu được ông cả và bà kế nuôi lớn, tình cảm giữa bọn họ khá thân, lão thủ trưởng có thể hỏi chị ấy.”
Cát Chính Hùng nở nụ cười, cũng không nói nữa mà nói chuyện trước mắt.
Qua một lúc, ông ta chủ động tạm biệt.
Lâm Tô Diệp và cô út tiễn ông ta.
Cát Chính Hùng cười bảo: “Xin dừng bước, chúng ta là hàng xóm, sau này thường xuyên qua lại.”
Đợi ông ta đi rồi, Lâm Tô Diệp nhìn căn nhà này mà cảm thấy quá lộ liễu, cũng không biết là ai thiết kế, không xây tường sân lại chỉ dựng mỗi hàng rào.
Cô về nhà, nói với bà Tiết: “Mẹ, chúng ta tìm người mua ít cây cảnh vây một vòng làm tường đi.”
Không có tường sân không thể dễ dàng ngăn trở tầm nhìn, đứng ở trong sân đối diện tầm mắt với người ngoài, hoặc là đối diện với hàng xóm thật sự có hơi ngại ngùng.
Ở phương diện này cha Cố và mẹ Cố có kinh nghiệm, kiến nghị bọn họ trồng một giàn hoa tường vi và đăng tiêu, dây leo sẽ trực tiếp bò lên cọc, đến khi đó đâm nhánh cành lá rậm rạp hoa nở rực rỡ, nhìn vô cùng đẹp. Bên ngoài hàng rào thì trồng hoàng dương lá nhỏ, cây sồi và một ít hoa cỏ ví dụ như hoa dâm bụt, thục quỳ, la đơn, hoa hồng… mấy loài hoa này đều có thể lớn cao ngang người, có thể làm đẹp cảnh vật mà cũng có thể che chắn tầm nhìn.
Bây giờ vừa qua Thanh Minh đang là thời tiết tốt để nhổ và trồng cây, năm nay có thể thưởng hoa, năm sau chính là một vườn hoa đẹp rực rỡ.
Mẹ Cố: “Dì nhớ ra rồi, lão Lương biết một viên trưởng vườn ươm ở thành phố khác, ở đó có rất nhiều cây cối hoa cỏ, gọi điện cho ông ấy hỏi nhờ mua một xe đi.”
Cha Cố cũng nói được.
Mẹ Cố là một người nóng vội, ăn cơm xong đã kéo bà Tiết đi tới ban thông tin liên lạc gọi điện thoại cho Lương Kiếm Vân.
Lương Kiếm Vân cũng vừa ăn cơm xong, đang đợi xem thời sự thì nhận được điện thoại của mẹ Cố, ông ta rất vui.
“Ồ, hôm nay em gái chuyển nhà sao? Chúc mừng chúc mừng!”
Bà Tiết: “Chỉ là chuyển từ đằng sau ra đằng trước, cũng không cần mời khách tới tân gia.”