Chương 815: Thật sự quên rồi
Ngược lại Lương Kiếm Vân cũng không để ý người ta không mời ông ta, mà cười bảo: “Tôi thật sự có quen một viên trưởng như vậy, chuyện cây hoa này cứ để tôi lo.”
Bà Tiết nói muốn bỏ tiền mua, không thể mua miễn phí.
Lương Kiếm Vân lại cười nói: “Bà muốn mua lương thực thì phải tốn tiền, còn mấy thứ như cây cối hoa cỏ này không cần đều là chồi non không đáng tiền.”
Mấy thứ này năm nào cũng sẽ đâm nhánh rất nhiều, đều sẽ trồng và nuôi dưỡng, bọn họ ngoại trừ giao nhiệm vụ lên công xã ra thì phần lớn đều chia cho gia đình gần đó trồng.
Lương Kiếm Vân nói đến khi đó sẽ cho người tặng một xe qua.
Bà Tiết vẫn hơi ngại ngùng, làm sao có thể lấy hẳn một xe của người ta được?
Mẹ Cố: “Lão Lương, vậy nhờ cả vào ông đó.”
Sau khi cúp máy, mẹ Cố nói với bà Tiết: “Lão Lương làm việc rất thỏa đáng.”
Buổi tối đợi Tiết Minh Dực về nhà, cha Cố và mẹ Cố tạm biệt, Tiết Minh Dực kêu Trịnh Viện Triều tiễn bọn họ về.
Cô út và Cố Mạnh Chiêu ở lại ngủ chung trong phòng mới.
Trong phòng quét vôi, trên tường còn dán tranh của Lâm Tô Diệp.
Trên bức tường của hai người họ còn treo vài bức em bé mũm mĩm, đều là bà Tiết đặc biệt chọn và dán lên.
Cô út nhìn một vòng: “Bà cụ này.”
Ngược lại cô ấy không sao cả nhưng sợ Cố Mạnh Chiêu cảm thấy chỗ nào cũng có đầu người, trông có hơi không dễ chịu nên cô ấy gỡ hết xuống, cẩn thận đặt lên bàn học, như vậy càng dễ nhìn hơn chút.
Cố Mạnh Chiêu đi tắm trước, trở về nói với cô út: “Minh Xuân, em đi tắm đi.”
Cô út: “Em gọi chị dâu đi chung.”
Cô ấy đi vào nhà chính gọi Lâm Tô Diệp: “Chị dâu đi tắm không?”
Mỗi này cô ấy đều huấn luyện, thích kêu người ta giúp mình chà lưng.
Đợi tắm xong, Lâm Tô Diệp vào phòng lau tóc, chỉ thấy Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu đang bàn bạc ở phòng tây chuyện cậu bé tới nơi đó.
Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu vui lòng nhưng cũng sợ Đại Quân mệt, mới bảo: “Như vậy đi, chú dán thời khóa biểu lên tường, buổi tối khi không có lớp cháu sẽ về nhà, hai chúng ta có thể học chung. Nếu như cuối tuần chú tới trường, cháu cũng có thể tới trường học chơi một ngày.”
Hiển nhiên thư viện trường đại học tỉnh nội dung phong phú hơn thư viện bên quân khu nhiều, tư liệu cũng nhiều hơn.
Đại Quân rất vui vẻ: “Như vậy đi ạ.”
Tiểu Lĩnh có hơi không vui: “Đại Quân, cuối cùng anh vẫn giải tán với em.”
Đại Quân: “Cũng không phải, là em không ở cùng anh, hay là sau này cuối tuần chúng ta cùng tới trường đại học tỉnh đi?”
Tiểu Lĩnh: “Trường đại học tỉnh toàn người lớn, có gì vui đâu?”
Cậu bé vốn còn muốn khoe thành quả chơi dao nhỏ của mình với đám người Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu, nhưng bây giờ đột nhiên không còn dục vọng chia sẻ nữa.
Lâm Tô Diệp thấy Tiểu Lĩnh có hơi mất mác, trong lúc nhất thời cũng không biết an ủi cậu bé thế nào.
Hai anh em có sở thích và hứng thú khác nhau, lúc nhỏ còn có thể dính lấy nhau nhưng đợi lớn hơn một chút, thứ mà hai đứa quan tâm sẽ khác nhau rồi từ từ tách ra.
Nhưng cô vẫn hy vọng tình cảm giữa hai anh em có thể sâu sắc một chút, Tiểu Lĩnh dẫn Đại Quân hoạt động, Đại Quân dẫn Tiểu Lĩnh học hành, hai người cũng có thể bổ trợ cho nhau.
Cô về phòng lén kề tai nói nhỏ với Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực đã ôm Toa Toa trong lòng dỗ ngủ, Toa Toa kêu anh kể chuyện, anh giở trò cũ nói nội dung lời dạy và kỷ luật quân đội cho Toa Toa nghe, được ba câu Toa Toa đã nói buồn ngủ, năm câu đã ngủ mất tiêu.
Nghe lời của Lâm Tô Diệp, Tiết Minh Dực nói: “Không sao, giai đoạn nhất định phải trải qua của bé trai thôi.”
Lâm Tô Diệp hỏi: “Lúc nhỏ anh cũng từng hờn dỗi như vậy sao?”
Tiết Minh Dực nhìn cô: “Đương nhiên.”
Lâm Tô Diệp rất tò mò: “Dỗi thế nào?”
Tiết Minh Dực: “Sớm quên rồi.”
Chuyện thời con nít con nôi, làm sao có thể nói cho cô nghe? Ảnh hưởng không tốt.
Lâm Tô Diệp nhào lên lưng anh, ôm eo anh, năn nỉ anh: “Nói đi mà, em muốn nghe.”
Giọng nói của cô vốn mềm mỏng, lúc này cố tình làm nũng ai có thể chịu được?
Tiết Minh Dực hóp bụng dưới: “Thật sự quên rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Vậy lúc từ mười hai đến mười lăm tuổi thì sao? Khoảng thời gian đó anh có thay đổi gì không?”
Cô thông qua giấc mơ cũng học được vài kiến thức, ví dụ như thời kỳ thanh xuân có vài người sẽ vô cùng phản nghịch.
Tiểu Lĩnh phỏng chừng sẽ lộ rõ tính phản nghịch, còn Đại Quân thì phản nghịch ngầm, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một chút.
Tiết Minh Dực: “Vậy… bắt đầu mọc hầu kết.”
Lâm Tô Diệp: “Cơ thể thay đổi thì em biết, còn tâm lý thì sao?”
Tiết Minh Dực: “Em đều biết rồi cơ mà?”