Chương 816: Tò mò
Em biết còn không ít ấy chứ!
Lâm Tô Diệp truy hỏi, vài năm đó anh có phiền muộn gì, phản nghịch hay nằm mơ thấy con gái gì hay không.
Tiết Minh Dực: “Anh bế Toa Toa đi ngủ trước, về sẽ kể với em.”
Rồi từ từ hỏi cô làm sao biết cơ thể thay đổi.
Tiết Minh Dực bế Toa Toa vào phòng tây, liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh: “Luyện đến trình độ nào rồi?”
Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân chơi dao nhỏ cũng mới hơn một tháng, hơn nữa chỉ sau khi tan học mới tới nhà ăn chơi, những thời gian khác chỉ có thể chơi đồ thay thế.
Thấy cha hỏi, Tiểu Lĩnh lập tức xoay bút máy: “Cha nhìn này!”
Bây giờ cậu bé có thể xoay bút máy trên các ngón tay một vòng mà không rớt!
Cậu bé đắc ý nói: “Lam Hải Quân vẫn chưa biết đâu ạ.”
Gương mặt lạnh lùng và trong trẻo của Đại Quân ở bên cạnh lộ ra vẻ hơi coi thường, người này lên lớp xoay bút vù vù, nói cậu bé còn cãi: Em không trốn học, cũng không phải không làm bài tập về nhà hay không nghe giảng, xoay bút không sai.
Đại Quân cũng không muốn chung bàn với cậu bé nữa!
Tiết Minh Dực: “Đợi con có thể xoay được hai phút không rớt, cha sẽ tặng một con dao gấp cho con.”
Khi anh học bổ túc ở thủ đô đã thấy người chơi qua, cầm trong tay xoay tới xoay lui, động tác rất cuốn hút.
Thứ này không phù hợp với tính cách của Tiết Minh Dực nhưng thoạt nhìn rất hợp với Tiểu Lĩnh.
Đứa trẻ này hiếu động cũng hơi thích khoe khoang, vừa mài giũa tính cách cho cậu bé vừa thuận tiện cho cậu bé đồ chơi học chút bản lĩnh phòng vệ, cũng coi như một cách không tồi.
Tiểu Lĩnh rất tò mò dao nhỏ trông thế nào.
Tiết Minh Dực: “Đến khi đó con sẽ biết, ngoài ra, lên lớp không được phép xoay bút.”
Tiểu Lĩnh lập tức nổi lên hứng thú: “Cha yên tâm đi ạ, con lên lớp chưa bao giờ xoay bút, toàn là tan lớp mới luyện thôi.”
Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu bàn bạc xong cũng về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Bà Tiết đắp chăn nhỏ cho Toa Toa, hỏi hai đứa cháu trai trong phòng: “Đại Quân, Tiểu Lĩnh, hai đứa có sợ không? Nếu sợ thì ra ngoài ngủ nhé.”
Đứa trẻ còn nhỏ, theo quan điểm của bà ta không cần thiết phải chia phòng ngủ.
Tiểu Lĩnh cũng không muốn chia phòng ngủ, cậu bé nhảy xuống đất gọi Đại Quân: “Đi nào, ra phòng ngoài ngủ đi.”
Đại Quân đã nằm xuống, quay lưng qua, buồn bực nói: “Anh ngủ đây.”
Tiểu Lĩnh sững sờ: “Đại Quân, anh sao thế?”
Đại Quân: “Không, ngủ rồi.”
Tiểu Lĩnh đứng trên đất có hơi khó xử, sao Đại Quân không muốn ra ngoài ngủ? Cậu bé muốn ra ngoài ngủ với bà nội nên chạy bịch bịch qua, nhảy lên giường đất: “Bà nội, cháu vẫn ngủ đầu giường.”
Bà Tiết: “Đại Quân đâu?”
Đại Quân không ho he gì.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân ngủ rồi ạ.”
Đột nhiên bà Tiết chán nản, sao cháu trai không ngủ chung giường với mình?
Đứa trẻ đang hờn dỗi sao? Là vì Tiểu Lĩnh đi gọt khoai tây hay là vì Tiểu Lĩnh chơi dao nhỏ, hay là vì cha không nói cũng cho thằng bé một con dao nhỏ?
Bà ta nghĩ ngày mai phải tìm thời gian từ từ nói chuyện với cháu trai, muốn gì thì cậu bé phải nói ra, không thể giấu trong lòng.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cô út choàng tỉnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng động!
Cô út ngồi bật dậy.
Nơi này không có tường sân đúng là không tốt, không cách âm!
Cố Mạnh Chiêu và cô ấy ngủ chung chăn, cô ấy ngồi dậy thuận thế vung luôn chăn ra, gió lạnh thốc vào trong chăn vốn đang ấm áp.
Cố Mạnh Chiêu cũng tỉnh lại, duỗi tay sờ cô ấy, đột nhiên căng thẳng hẳn lên!
Năm ngoái sau khi anh ta quyết định theo đuổi Minh Xuân, Lâm Tô Diệp đã tìm cơ hội nói chuyện riêng với anh ta, nói về tình hình của Minh Xuân.
Cố Mạnh Chiêu không để ý, cảm thấy Minh Xuân vẫn luôn rất tốt, không giống bộ dáng có bệnh.
Nhưng suy cho cùng anh ta vẫn thận trọng, sau khi kết hôn Minh Xuân cũng sống ở nhà họ Cố, anh ta vẫn luôn để ý nhưng lại chưa từng phát hiện có gì khác thường.
Đêm nay sao đột nhiên cô ấy lại tỉnh lại?
Cô út kéo chăn lên đắp cho Cố Mạnh Chiêu, nhỏ giọng bảo: “Có trộm, anh đừng nhúc nhích, em ra ngoài xem.”
Cố Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nắm cổ tay cô ấy: “Minh Xuân, đây là quân khu, sẽ không có trộm đâu.”
Bên này còn là khu gia đình thủ trưởng, càng không có trộm.
Cô út: “Em nghe thấy mà, em đi xem thử, anh đừng ra ngoài.”
Cô ấy nhẹ nhàng mặc quần áo lên, đi giày xuống đất, còn vỗ Cố Mạnh Chiêu ý bảo anh ta không được phép ra ngoài, sau đó lại rón rén nhẹ nhàng mở cửa đi về phía âm thanh.
Bên này hai đầu ngõ nhỏ có đèn đường nhưng trong ngõ lại không có, sao trên trời lốm đốm, đôi mắt của cô ấy thích ứng được lập tức phát hiện góc đông nam có bóng đen cử động.
Thứ gì đây?