Chương 817: Tôi dỡ sạch cho bà biết tay
Cô út không sợ, cô ấy lách đến hàng rào, nhẹ tay nhẹ chân men qua đó, rất nhanh đã nghe thấy có người thì thầm ở nơi đó… bắt gà?
Cô út không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đành khoanh tay nhìn một lúc.
Một giọng nói: “Cái chuồng gà nát này, tôi dỡ sạch cho bà biết tay!”
Giọng của một đứa trẻ khác vang lên: “Anh, liệu bọn họ có biết là chúng ta làm không?”
“Không ai nhìn thấy, chúng ta cũng không thừa nhận, bọn họ có thể làm thế nào được?”
Cô út nở nụ cười: “Sao tôi không nhìn thấy? Cát Phong, thằng thiếu chôn này!”
Cát Phong: “Á… mau chạy!”
Đừng để cô ta bắt được, cô ta sẽ nhét chúng ta vào chuồng gà mất!
Lúc ăn cơm tối, ông cụ mang theo chai rượu và thịt sốt tới nhà họ Tiết, mẹ ở nhà vẫn luôn oán trách, nói bà Tiết không biết thường thức không có phẩm cấp, thật là một bà già quê mùa, vậy mà lại dựng chuồng gà trong viện tử cấp bậc thủ trưởng.
Đây không phải là trâu gặm mẫu đơn hay sao?
Cát Phong cảm thấy mẹ nói chí lí quá!
Chỉ có quê mùa là tuyệt đối đừng nói, nếu như để Tiết Minh Xuân nghe được lại chôn cả cô ta vào thì cũng rắc rối lắm.
Đào Hồng Anh thật sự rất khó hiểu và rất tức giận, viện tử tốt như vậy bà dựng chuồng gà làm gì hả?
Mấu chốt là bà còn dựng ngay bên tường nhà tôi, đến khi đó các người ăn trứng gà còn chúng tôi phải ngửi mùi phân thối theo à?
Cát Phong cũng thấy chướng mắt, dựa vào cái gì Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh được ăn trứng gà còn mình phải ngửi mùi phân thối?
Vì thế buổi tối mọi người đều ngủ hết, cậu ta xúi giục em trai cùng ra ngoài dỡ chuồng gà.
Cậu ta gỡ mái ngói và gạch xuống, kêu em trai đặt cạnh chân tường, hai anh em hợp tác, một tối đã có thể dẹp tan cái chuồng gà này.
Chuồng gà đều dùng gạch ngói cộng thêm bùn vàng đắp lên, không có xi măng nên vô cùng dễ gỡ.
Ai ngờ lại kinh động đến Tiết Minh Xuân biến thái đâu?
Cô út vừa quát một tiếng, Cát Phong đã tự dọa sợ mình gào khóc thảm thiết, trong lúc nhất thời nhà họ Tiết, nhà họ Phong còn có gia đình đằng trước đều nghe thấy, nhao nhao mở đèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Cát Chính Hùng và Đào Hồng Anh cũng ra ngoài, Tiết Minh Dực và Cố Mạnh Chiêu cũng ra ngoài xem sao, bà Tiết nghe nói là chuồng gà cũng mặc quần áo chạy ra ngoài.
Bà Tiết: “Có ý gì đây hả? Chuồng gà mà tôi vất vả làm, thủ trưởng còn nói là bản sắc của nhân dân lao động mà cô dỡ của tôi sao?”
Cát Phong không chạy thoát được, tiu nghỉu đứng ở nơi đó, không dám nhìn ông nội mình.
Cát Chính Hùng cũng rất bất ngờ, ông ta vẫn luôn cảm thấy Cát Phong ngoan ngoãn hiểu chuyện, không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Vậy mà đêm hôm khuya khoắt cậu ta lại dỡ chuồng gà của nhà hàng xóm?
Thế này… cũng xấu hổ thật.
Đào Hồng Anh cũng vô cùng lúng túng, cô ta sợ nhà họ Tiết cho là mình xúi giục mới vội vàng mắng con để gạt mình ra ngoài: “Cát Phong, sao con lại dẫn em nghịch như thế hả? Con xem chuồng gà mà bà vất vả làm đi.”
Cô ta cười gượng hai tiếng, đánh đứa trẻ một cái tượng trưng.
Cát Phong: “Mẹ, không phải mẹ nói chuồng gà này thấp kém, không có phẩm cấp, không xứng với thân phận, bọn họ ăn trứng gà còn chúng ta ngửi mùi thối, không phải nên dỡ hay sao ạ?”
Rắc…
Cảm giác của Đào Hồng Anh chính là trong đầu vang lên tiếng sấm nổ, mặt lập tức đỏ gay.
Tuy rằng cô ta không thích bà Tiết dựng chuồng gà nhưng chẳng qua chỉ móc mỉa sau lưng chứ cũng ngại nói xấu ngay trước mặt người ta. Mình ở nhà oán trách bóc phốt với con, lúc này bị lấy ra nói trước mặt mọi người, thế này… cũng mất mặt chết mất thôi!
Mặt cô ta tím tái: “Đứa trẻ… ngang bướng nhà con, nói vớ vẩn gì đó.” Cô ta lại nhanh chóng xin lỗi bà Tiết và Tiết Minh Dực: “Trẻ con nói năng lung tung, ha ha.” Cười gượng mà cổ họng cũng khàn đi.
Cát Chính Hùng cũng vô cùng mất mặt, ông ta trừng mắt nhìn Đào Hồng Anh và Cát Phong, lại quay người cười làm lành với mấy người bà Tiết: “Trẻ con không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy lại nó cẩn thận. Chuồng gà này tôi sẽ kêu người dựng lại cho bà, ngày mai tôi sẽ bảo người mua gà con cho mọi người, phải bao nhiêu con mới đủ?”
Bà Tiết vừa nghe đã rất nghiêm túc đáp: “Gà con dễ chết, thường phải mua hai mươi con, đến cuối cùng còn bảy tám con có thể sống là tốt lắm rồi.”
Cát Chính Hùng cười đáp: “Vậy thì mua ba mươi con, nhìn chuồng gà của bà lớn như vậy, ít quá lại phí.”
Bà Tiết: “Vậy rất tốt, tôi còn đang phát sầu không biết mua ở đâu đây, có lão thủ trưởng giúp cũng bớt chuyện.”