Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 819 - Chương 819. Không Cam Lòng 2

Chương 819. Không cam lòng 2 Chương 819. Không cam lòng 2

Chương 819: Không cam lòng 2

Trong xưởng có vài người đàn ông có chuyện hay không đều sáp tới trước mặt cô ta, ngoài miệng nói quan tâm cô ta cái này cái kia, nhưng thực tế là muốn chiếm lời của cô ta.

Cô ta nghĩ cách khiến hai người đàn ông cãi nhau một trận, kết quả bọn họ lại cấu kết với nhau để đối phó với cô ta, nói cô ta hành vi không đứng đắn, quyến rũ người khác.

Vợ của bọn họ cũng giúp kết bè kéo phái xa lánh cô ta, nói cô ta quyến rũ chồng mình, đúng là vu tội.

Tuy rằng cuối cùng bị ém xuống nhưng chung quy vẫn khiến cô ta giận dữ.

Cũng may vàng sẽ không bị chôn vùi, cô ta bám được vào bên Cát Chính Hùng, im hơi lặng tiếng kể khổ than vãn vài lần, Cát Chính Hùng đã phái người giúp cô ta ra mặt, chấn nhiếp vài người đàn ông ở xưởng phân bón hóa học.

Cô ta lại ra sức thể hiện khi viết hồi ký cho Cát Chính Hùng và một vị thủ trưởng để bọn họ nhìn thấy tài năng của mình, nhìn thấy công trạng của mình khi làm việc ở quân khu ngày trước, cuối cùng đả động Cát Chính Hùng giúp cô ta chuyển công việc về quân khu.

Chỉ cần về quân khu, cô ta sẽ như cá gặp nước, bộc lộ tài năng.

Cô ta muốn cho Tiết Minh Dực nhìn thấy bản thân mạnh hơn Lâm Tô Diệp gấp trăm lần.

Tuy rằng chồng cô ta đã mất, cô ta vẫn có thể tự lập tự cường, không những bản thân sống tốt mà còn có thể dạy dỗ con mình rất tốt.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, cô ta nhìn các con đi học sau đó lại thu dọn một chút tới đơn vị, quan hệ công tác của mình không cần lo lắng, bên quân khu sẽ tiếp quản rất tốt, cô ta chỉ cần xử lý thủ tục chuyển trường cho con là xong.

Cô ta định tới đơn vị khoe khoang một vòng mà không giấu diếm để khiến mắt chó của bọn họ kinh ngạc.

Mình tới quân khu công tác, mấy đồ chó bọn họ không thể với tới được đâu!

Còn dám mơ tưởng cô ta, nói xấu cô ta, một đám rác rưởi!

Qua vài ngày, cô ta chuẩn bị quà đích thân tới nhà họ Cát cảm ơn.

Dọc theo đường đi nhìn thấy một chiếc xe tải chở rất nhiều cây hoa, có vài người công nhân làm vườn vây quanh một viện tử đào hố, bón phân và trồng hoa cỏ vào.

Lâm Uyển Tinh nhìn mà rất thích thú, cô ta là một người có tình cảm, thích hoa cỏ và lãng mạn, mong muốn có thể sống trong một viện tử lớn, trong viện tử trồng đủ loại cây cối hoa cỏ ưa nhìn để cô ta thưởng thức, có thể cung cấp linh cảm sáng tác cho cô ta, cũng tăng thêm một loại khí chất ưu nhã không màng danh lợi cho cô ta.

Cuối cùng cô ta nhìn thấy một vài con gà con lông xù được nhốt nuôi trong một hàng rào gỗ trong góc, càng cảm thấy chúng thật linh động đáng yêu, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Lúc này cô ta trông thấy Đào Hồng Anh lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Chị dâu!”

Đào Hồng Anh đang ở nhà đợi cô ta đây, hôm qua Lâm Uyển Tinh gọi điện hẹn trước hôm nay sẽ qua đây xử lý một vài thủ tục, chuyển trường cho con, quân khu chia nhà, ngày mai gia đình cô ta sẽ chuyển vào.

Đào Hồng Anh bĩu môi, thấp giọng nói: “Cô nhìn viện tử đang yên đang lành như thế lại biến thành trang trại nuôi gà rồi, còn ra thể thống gì nữa.”

Lâm Uyển Tinh vừa định khen Đào Hồng Anh có hơi thở cuộc sống vừa trồng hoa vừa nuôi gà, kết quả… cô ta vội vàng cắn đầu lưỡi, cũng may chưa giành trước khen ra.

Cô ta dịu giọng hỏi: “Chủ nhiệm Đào, sao trong nhà lại nuôi gà thế?”

Cô ta trông thấy viện tử bên cạnh trồng hoa nuôi gà còn nhà Đào Hồng Anh chỉ có mỗi chuồng gà, cũng nuôi một ít gà con, cũng giống bên cạnh tạm thời vây trong một hàng rào nhỏ.

Đào Hồng Anh tức không có chỗ xả: “Đều tại hàng xóm hết! Chính là nhà em họ cô đấy!”

Lâm Uyển Tinh sững sờ, em họ? Lâm Tô Diệp?

Đào Hồng Anh đã bắt đầu lải nhải oán trách, nhà Lâm Tô Diệp chuyển tới bên cạnh, bà Tiết dựng chuồng gà làm cô ta thấy thối không chịu được…

Trong lòng Lâm Uyển Tinh lập tức chẳng ngọt ngào gì cho cam, vừa chua vừa cay: “Chị dâu, căn nhà bên cạnh này không phải… sao lại cho gia đình cô ta ở?”

Đào Hồng Anh: “Ai biết, số người ta tốt đấy, gả cho một người đàn ông tốt, có một cô em chồng tốt, em chồng cũng gả cho một người tốt, là giáo sư trường đại học tỉnh đấy, còn là bạn tốt của lão lãnh đạo nghỉ hưu, sao chuyện gì cũng để bọn họ chiếm hết vậy?”

Trong lòng Lâm Uyển Tinh như bị gai đâm, thật sự nghẹn đến phát điên, cảm giác sảng khoái vì vốn công việc được chuyển đến quân khu, vừa vào xưởng phân bón hóa học khoe khoang với đồng nghiệp một vòng đột nhiên rớt xuống đáy vực.

Bình Luận (0)
Comment