Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 820. Không Cam Lòng 3

Chương 820. Không cam lòng 3 Chương 820. Không cam lòng 3

Chương 820: Không cam lòng 3

Đào Hồng Anh thở dài: “Cô ta là em họ cô, cô nói xem sao con người lại chênh lệch lớn như vậy hả?”

Lâm Uyển Tinh càng bức bối hơn, con mẹ nó mụ biết nói chuyện không đấy?

Trước đó Đào Hồng Anh nói quân khu chia cho cô ta căn nhà hai gian kèm theo hai sân nhỏ, đánh thông chính là một căn nhà, ở rất thoải mái.

Lâm Uyển Tinh cũng biết kết cấu nhà ở bên quân khu, chắc chắn tốt hơn khu gia đình cũ ở xưởng phân bón hóa học nhiều. Khu tập thể gia đình ở mấy khu công nghiệp cũ như xưởng phân bón hóa học vừa chật vừa nát, trong một sân vòng bảy rẽ tám có đến mười mấy hộ gia đình ở, về nhà mà khó như chui vào cống ấy.

Bên quân khu này thì khác, ở đây sạch sẽ gọn gàng, đường đi cũng bằng phẳng rộng rãi, khỏi phải nói thư thái bao nhiêu.

Ở đây được chia căn hai gian đã tốt hơn hai căn phòng ở xưởng phân bón hóa học đó nhiều rồi.

Cô ta vốn còn đắc ý, tới xưởng phân bón hóa học khoe khoang trước mặt đồng nghiệp, nhưng lúc này… đắc ý cái gì? Lâm Tô Diệp người ta ở viện tử của thủ trưởng, bốn gian phòng chính và hai gian sương phòng, còn trồng một vòng hoa cỏ, tường hoa tường vi mà cô ta thích nhất cũng trồng luôn.

Lâm Tô Diệp đang ở trong vườn hoa mà cô ta tha thiết mơ ước!

Trái tim của Lâm Uyển Tinh lập tức vừa chua vừa cay vừa đắng, cắn răng không biết nên nói với Đào Hồng Anh thế nào.

Đào Hồng Anh: “Đi, tôi đi làm thủ tục với cô, ngày mai chuyển qua đây thu dọn một chút là cô có thể đi làm. Tôi bảo cô này, gần đây họ Vương đó đang ra sức hoạt động quan hệ, cô phải nắm chắc cơ hội.”

Lúc này Lâm Tô Diệp và bà Tiết đi ra khỏi nhà, bưng trà nước gọi mấy công nhân vườn ươm tới uống nước.

Hoa và cây cối trên hàng rào vẫn chưa trồng xong nên không ngăn cản tầm nhìn, Lâm Tô Diệp và Lâm Uyển Tinh đối diện tầm mắt với nhau.

Lâm Tô Diệp nhìn thấy cô ta cũng không có vẻ gì khác thường, dù sao Cát Chính Hùng cũng đã tiêm liều thuốc dự phòng rồi, cô cũng không coi là chuyện to tát gì.

Cô mỉm cười nói với những người làm công đó: “Mọi người vất vả rồi, trong nồi gói bánh bao, lát nữa ăn xong rồi hãy đi nhé.”

Mấy người thợ trồng hoa này đều là nông dân ở khu nuôi trồng vườn ươm Tây Thành, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, sau khi đến từ đào hố đến bón phân, trồng cây, đều không tốn bao nhiêu thời gian.

Hoa non mà bọn họ mang tới to vừa nhỏ đều có hết, dựa theo thiết kế trước đó của cha Cố và mẹ Cố mà phối hợp trồng, phần còn thừa đặt ở trong sân để đám người Lâm Tô Diệp tự tặng người.

Lâm Tô Diệp lại gói bánh bao và màn thầu mời bọn họ, tóm lại phải để người ta ăn bữa cơm rồi mới đi, dù sao cũng là qua đây giúp chứ không lấy tiền.

Đợi đám thợ lái xe rời đi, viện tử vốn trống huơ trống hoác đã lập tức biến thành vườn hoa, tuy rằng trồng vào rồi vẫn chưa lớn nhưng đã có quy mô ban đầu.

Lâm Tô Diệp nhắc nhở bà Tiết: “Trông chừng gà con của mẹ cho tốt, nếu như chui vào bụi tường vi là bị đâm chết đấy.”

Bà Tiết: “Sao toàn thấy gà con của tôi chướng mắt thế nhỉ? Đợi nó để trứng cho các cô ăn là biết tốt ngay.”

Lâm Tô Diệp nhìn giờ đi tìm đám người Trần Thục Anh, Trương Khiết, Thái Tú Phương và Ngô Mỹ Na, hỏi bọn họ có cần hoa non không, nếu cần thì tới nhà chọn, mỗi người chọn hai ba cây về nhà cũng đủ trồng rồi.

Bọn họ nhìn sân nhà Lâm Tô Diệp đều rất ngưỡng mộ: “Đây mới gọi là cuộc sống chứ, chúng ta chỉ là sống qua ngày mà thôi.”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Hoa cỏ sinh trưởng rất dồi dào, đợi bọn chúng phát triển mọi người lại tới giâm với chia gốc, ai cũng trồng vậy còn ai không thể sống chứ?”

Nói cười một lúc, mọi người về nhà mình trồng hoa trước.

Lâm Tô Diệp về nhà dọn dẹp.

Ngày mai cô sẽ vào học viện mỹ thuật học bổ túc, Lý Quế Trân đã liên hệ giúp cô, còn tìm một giáo viên hướng dẫn cô, cho phép cô lên lớp chung với những sinh viên khác. Chẳng qua đến khi đó cô sẽ cầm bằng bổ túc mà không phải bằng tốt nghiệp của sinh viên, cũng không có bằng cấp học vị.

Điều này đối với cô là đủ rồi, dù sao cô cũng chỉ vì học mà thôi.

Khoảng thời gian này cô vẽ cho Toa Toa không ít váy áo xinh đẹp, dự định mang tới học viện mỹ thuật xin giáo viên chỉ dạy, sau đó tấn công vào mảng thiết kế quần áo.

Trước mắt trong nước vẫn chưa kết nối với thế giới, gần như không có yếu tố thời thượng gì, càng đừng nói là thời trang.

Bây giờ học để chuẩn bị, đợi sau này thế giới kết nối rồi, vậy cô không phải vừa vặn vượt qua làn sóng hay sao?

Bình Luận (0)
Comment