Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821. Không Cam Lòng 4

Chương 821. Không cam lòng 4 Chương 821. Không cam lòng 4

Chương 821: Không cam lòng 4

Bây giờ trong nước không có thời trang, nhưng mấy tổ kịch, tổ phim ảnh, tổ hí kịch đó lại có nhu cầu về trang phục.

Cô bổ túc kiến thức và bản lĩnh ở phương diện này trước, sau đó vẽ tác phẩm cho bọn họ tích lũy kinh nghiệm, đợi cơ hội tới rồi có thể làm ra thương hiệu thời trang của riêng mình.

Cô vẫn rất rõ ràng về kế hoạch tương lai của mình, cứ theo đó mà làm, không gấp chút nào.

Lâm Tô Diệp nhanh nhẹn thu xếp tác phẩm và dụng cụ vẽ của mình, lại lấy vài chiếc váy khiêu vũ của Toa Toa ra chuẩn bị khởi công.

Bây giờ mới gom đủ nguyên liệu, ngoại trừ vải và chỉ ra còn có một ít ngọc, tua rua nhỏ, gom được cũng tốn sức.

Lâm Tô Diệp lấy bản vẽ trước đó ra, lật đến trang sơ đồ sau đó đánh dấu chi tiết lên vải.

Cô nhìn bà Tiết đang ở một bên nhìn, mới bảo: “Mẹ, hoa đều đã trồng rồi, mẹ không đi gọi điện cho Lương lão cảm ơn người ta một tiếng sao?”

Bà Tiết: “Lát nữa kêu thông gia gọi cho ông ấy.”

Lâm Tô Diệp: “Thế cũng không được, hoa non này cũng không tặng đến nhà họ Cố mà.”

Cô ngẩng đầu nhìn bà Tiết: “Mẹ, không phải mẹ ngại đấy chứ?”

Bà Tiết lập tức đáp: “Tôi có gì mà phải ngại? Gọi thì gọi.”

Bà ta ra ngoài gọi điện nhưng không muốn tới ban thông tin liên lạc mà tới chỗ phía sau nơi ở ngày trước, tại đó cũng có một phòng điện thoại công cộng mà quân khu phối cho khu gia đình.

Bà ta nhìn thấy Đào Hồng Anh và Lâm Uyển Tinh đang nói chuyện bên ngoài căn nhà mà gia đình bà ta ở ngày trước, thuận miệng chào hỏi Đào Hồng Anh một tiếng.

Nhìn bóng lưng của bà ta, Lâm Uyển Tinh hỏi Đào Hồng Anh: “Em có thể được chia căn nhà này sao?”

Đào Hồng Anh: “Không được, đây là nhà ba gian, cô chỉ có thể được chia hai gian thôi, qua một nhà nữa mới tới.”

Lâm Uyển Tinh nhìn, hóa ra điều kiện nhà ở của mình và nhà Lâm Tô Diệp chênh lệch tận mấy bậc như thế?

Thôi bỏ đi, đợi mình thăng chức thành chủ nhiệm cũng có thể được chia căn ba gian chứ?

Trên đường Đào Hồng Anh hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô với Lâm Tô Diệp có mâu thuẫn gì vậy?”

Lâm Uyển Tinh: “Không có mâu thuẫn, trước đây thần trí em không rõ ràng, làm việc không thỏa đáng mới đắc tội với người ta.”

Đào Hồng Anh: “Sao vậy?”

Lâm Uyển Tinh thở dài: “Nói ra mất mặt, không muốn người ta biết.”

Đào Hồng Anh: “Tôi chắc chắn không nói cho người biết đâu.”

Lâm Uyển Tinh: “Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là đợt đó cha sắp nhỏ nhà em bị bệnh, trong nhà cũng có chuyện, sau đó em vì để anh ấy bớt buồn mới mượn ít tiền của mấy chiến hữu của anh ấy. Vốn nghĩ anh ấy khỏi bệnh rồi, tiền này từ từ trả cũng được, nhưng ai ngờ… họa vô đơn chí. Em bị nhấn chìm trong đau khổ và hối hận, quên mất chuyện này nên vẫn chưa kịp trả tiền, đắc tội với vợ của tham mưu Vương, cô ta cũng vì trong nhà khó khăn, già trẻ một đống, mà em lại quên mất không trả tiền kịp lúc, khiến cô ta cho rằng… em quỵt nợ không trả.”

Cô ta cười thản nhiên, ánh mắt mang theo chút trống rỗng: “Lỗi của em, em nhận, nếu chị dâu cảm thấy con người em không ổn cũng nên tránh xa em.”

Đào Hồng Anh lại thở dài, rất đồng cảm: “Cô cũng không dễ dàng gì, chồng mất tự mình chăm hai đứa con, còn trẻ tuổi đã ở góa, nếu như có người thích hợp thì nên tìm một người, không cần cùng đầu bạc răng long nhưng ít nhất có thể san sẻ một chút.”

Người kết hôn sống qua ngày sẽ biết một mình chăm hai đứa con khó khăn bao nhiêu, phụ nữ không được mà đàn ông càng không được hơn.

Lâm Uyển Tinh: “Người đi qua biển lớn sâu rộng sẽ không còn bị nước ở nơi khác thu hút nữa, đến tuổi này như bọn em, có vài người em hoàn toàn không coi trọng.”

Giống như tên đoàn trưởng Trương đó, trước đây còn sống chết quấn lấy nhưng cô ta hoàn toàn không muốn nhìn, mấy tên ở xưởng phân bón hóa học càng không lọt vào mắt hơn.

Đào Hồng Anh: “Ngược lại cũng đúng, năng lực công tác của cô mạnh, bản thân có thể kiếm tiền, đợi sau này lên làm chủ nhiệm cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn. Nhưng tìm người người dịu dàng thân thiết, biết nóng biết lạnh, cũng không cầu anh ta làm việc giỏi bao nhiêu, có thể chăm sóc cô, có thể giúp cô chăm sóc con cái cũng tốt rồi.”

Lâm Uyển Tinh cười nhạt, đáp: “Xem duyên phận vậy.”

Không nói không cần nhưng cũng không vội cầu giới thiệu, tất cả tùy duyên đi.

Lúc đầu cô ta và Tiết Minh Dực xem mắt, nghe điều kiện là một người đàn ông cực tốt cực ưu tú nhưng ai ngờ lần đầu xem mắt anh đã lỡ hẹn, điều này khiến cô ta rất khó chịu.

Sau đó Hồ Thành Hâm tới, anh ta cởi mở thích cười, biết ăn nói, còn biết thổi Harmonica, cô ta cảm thấy người này không tồi, mấu chốt là anh ta và Tiết Minh Dực còn cùng cấp, năng lực công tác trông cũng rất xuất sắc. Một người khéo ăn khéo nói, giỏi giao tiếp, về mặt công việc sẽ luôn có thành tựu hơn tên khó hiểu không giỏi nói chuyện.

Nhưng ai ngờ cô ta lại nhìn lầm!

Bình Luận (0)
Comment