Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 822. Không Cam Lòng 5

Chương 822. Không cam lòng 5 Chương 822. Không cam lòng 5

Chương 822: Không cam lòng 5

Sau khi kết hôn, Hồ Thành Hâm không còn biểu hiện dịu dàng và thân thiết như anh ta trước đây, cũng càng không giống với anh ta nói thích làm việc nhà, bằng lòng giúp vợ san sẻ như vậy.

Thậm chí đường nghề nghiệp vốn tưởng là thế thì anh ta cũng không giỏi hơn Tiết Minh Dực.

Thoạt bình cùng cấp nhưng Tiết Minh Dực dám xông pha dám tiến lên, cũng dám tiếp cận nguy hiểm làm nhiệm vụ còn Hồ Thành Hâm lại không dám.

Hồ Thanh Hâm chỉ muốn sống cuộc sống nhỏ thoải mái an nhàn, không muốn kiếm thêm chút tiền cho gia đình.

Cô ta vẫn luôn nói anh nhìn Tiết Minh Dực đi, cấp bậc giống như anh nhưng anh ta thực tế lại kiếm được tiền nhiều gấp đôi anh. Anh ta lại có hơi không vui, nói mấy lời vô liêm sỉ như có phải cô ta nhớ thương Tiết Minh Dực, cảm thấy anh ta không bằng Tiết Minh Dực, có phải hối hận vì đã chọn anh ta, muốn nối lại tiền duyên với Tiết Minh Dực hay không này.

Mà cô ta quả thật cũng không cam lòng.

Nếu lúc đầu mình chọn Tiết Minh Dực lạnh lùng, tuy rằng không ngọt ngào tình cảm như chồng mình nhưng ít nhất còn có sự nghiệp và vinh quang của anh, không đến mức giống như ông chồng ngọt ngào lại không sống lâu, sự nghiệp và vinh quang cũng chẳng thấy dấu vết đâu cả.

Trong lòng cô ta chứa một ngọn lửa đầy ắp oán giận và tức tối.

Cô ta hận lúc đầu mình đã chọn lầm.

Cô ta lại hận tên đầu gỗ Tiết Minh Dực này, vậy mà lại không tìm cô ta tranh thủ một chút, thậm chí còn vì Hồ Thành Hâm mà tị hiềm, trốn tránh cô ta. Rõ ràng anh có tình với cô ta, tiếc nuối lúc đầu bỏ lỡ xem mắt, ngoài miệng nói tìm Hồ Thành Hâm thật ra chính là để tìm cô ta, lại hoàn toàn không dám tỏ tình trước mặt cô ta, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô ta, dùng sự lạnh nhạt đó của anh trừng phạt cô ta, chẳng qua chỉ là muốn khiến cô ta hối hận mình mắt mù không chọn anh mà thôi.

Anh lấy em họ của cô ta làm Lâm Tô Diệp, cái thứ tam quan bất chính, yếu nhớt như sên chỉ được mỗi gương mặt còn lại chẳng được tích sự gì, ngoài mặt anh không nói nhưng thực tế lại khoe với Tần Kiến Dân, không phải là để kích thích mình hay sao, để chứng minh cho mình thấy tuy rằng con người anh lạnh lùng nhưng cũng có thể thương vợ, thậm chí còn làm tốt hơn Hồ Thành Hâm, không phải chỉ vì muốn thấy cô ta hối hận, khiến cô ta thừa nhận mình mắt mù hay sao?

Bây giờ anh làm được rồi đấy, cô ta đã bị giẫm vào trong đống bùn.

Tất cả những thứ này vốn đều là của cô ta!

Cô ta mới là vợ của tham mưu Tiết đó, cô ta mới là người phụ nữ sống trong vườn hoa thủ trưởng đó.

Tiết Minh Dực xứng đáng có một người phụ nữ có văn hóa, có nhân phẩm, có khí chất hơn, mà không phải loại bình hoa di động như Lâm Tô Diệp.

Đào Hồng Anh nhìn sắc mặt của Lâm Uyển Tinh lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt cũng tức giận và chua chát đan xen, cho rằng cô ta nhớ lại chuyện cũ đau lòng mới vội vàng an ủi cô ta.

Trong đầu Lâm Uyển Tinh lại chỉ toàn nghĩ tôi không thể thua Lâm Tô Diệp, tôi không thể thua Tiết Minh Dực, tôi không thể để anh ta nhìn trò cười của tôi.

Cô ta vốn cho rằng dựa vào bản thân có thể khiến Tiết Minh Dực nhìn với cặp mắt khác xưa, khiến anh hối hận vì lúc đầu đã không chọn mình.

Nhưng bây giờ cô ta không còn tự tin nữa.

Cho dù cô ta về quân khu thì cô ta vẫn cách Tiết Minh Dực tận mấy cấp bậc.

Toàn bộ sự kiêu ngạo và đắc ý ban đầu trong nháy mắt hóa thành mây đen đè nặng trịch trên đầu cô ta.

Đào Hồng Anh: “Làm xong hết các thủ tục rồi, ngày mai sẽ kêu người tới giúp cô chuyển nhà, con cũng trực tiếp chuyển vào học luôn.”

Lâm Uyển Tinh nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn chị dâu, chị là một người tốt, sau này em với con còn phải dựa vào chị.”

Đào Hồng Anh: “Sao lại nói thế, cô viết sách giúp cha tôi, ông cụ vui lòng, chúng tôi làm con cái đương nhiên cũng vui rồi.”

Xế chiều, Lâm Uyển Tinh tạm biệt Đào Hồng Anh, lại gặp vài đứa trẻ trên đường trở về tại đầu đường nhà Lâm Tô Diệp.

Đại Quân dẫn Toa Toa đi phía sau, Tiểu Lĩnh và mấy đứa trẻ bay nhảy ở đằng trước.

Lâm Uyển Tinh hơi nhíu mày, một đám trẻ con léo nha léo nhéo, vừa ồn vừa phiền.

Tuy rằng chồng minh không so được với Tiết Minh Dực nhưng con mình vẫn ưu tú hơn con bọn họ, cũng càng ngoan hơn!

Tiểu Lĩnh nhìn thấy Lâm Uyển Tinh, bước chân phi nhanh lập tức dừng lại, kinh ngạc kêu: “Mượn tiền không trả tới rồi.”

Bình Luận (0)
Comment