Chương 823: Không cam lòng 6
Lâm Uyển Tinh lập tức bực đến tối tăm mặt mày, nhíu mày dạy dỗ: “Đứa trẻ nhà cháu nói lung tung gì thế?”
Cô ta chỉ vào Vương Tiểu Lợi: “Cháu nói đi, dì đã trả tiền cho nhà cháu chưa?”
Vương Tiểu Lợi bĩu môi: “Trả rồi, chỉ là trả rất lạ nha, còn khiến cha mẹ tôi đánh nhau.”
Lâm Uyển Tinh uy hiếp: “Cháu còn nói vớ vẩn nữa, dì sẽ đi tìm thủ trưởng quân khu đòi phân xử, kêu bọn họ dạy cha mẹ cháu.”
Vương Tiểu Lợi bị cô ta dọa sợ không dám nói nữa, gần đây cha mẹ cậu bé luôn cãi nhau, nếu như cáo trạng chắc chắn sẽ bị phê bình.
Tiểu Lĩnh kéo Vương Tiểu Lợi: “Về nhà thôi.”
Vương Tiểu Lợi nhanh chóng chạy về nhà báo tin cho Lưu Phụng Mai.
Đại Quân dẫn Toa Toa đi, anh trai trong trẻo lạnh lùng tuấn tú, em gái thì ngoan ngoãn đáng yêu khiến Lâm Tô Diệp nhìn vào có hơi chướng mắt, giống như Tiểu Đông dắt Tiểu Mẫn, nhưng Lâm Uyển Tinh lại không thể không thừa nhận Đại Quân lớn lên đẹp hơn Tiểu Đông, mà Toa Toa cũng lớn lên ưa nhìn hơn Tiểu Mẫn.
Bé gái này mặc áo len lông cừu hở cổ xinh đẹp hai màu trắng đỏ, đan ra những hoa văn ưa nhìn, bên trong mặc áo kép màu xanh quân đội, trên chân lại đi một đôi giày da nhỏ!
Đôi giày da nhỏ màu tương đỏ, là da trâu, thứ này dùng phiếu ngoại tệ mới có thể mua được trong tòa nhà bách hóa!
Bé gái dường như cảm giác ánh mắt của cô ta, không những không xấu hổ run rẩy trốn đi, ngược lại còn kiễng một chân lộ ra gót chân cho cô ta nhìn, sau đó còn phát ra tiếng cộp cộp rất trong trẻo.
Con nhỏ hư vinh này!
Bây giờ Tiểu Mẫn của cô ta chỉ có thể đi giày vải ở quê gửi lên mà không thể tiêu tiền mau giày đi được.
Tiểu Đông ngay cả một đôi giày thể thao còn không có!
Vậy mà Tiết Minh Dực lại cho con gái đi đôi giày xa xỉ như thế, anh… anh phung phí như vậy còn hùng hổ đòi lại chút tiền đã cho cô ta mượn về.
Quả thật… vô sỉ!
Chút cảm giác ưu việt mà Lâm Uyển Tinh vất vả lắm mới xây dựng được đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta vốn định tới quân khu gây dựng sự nghiệp rồi dựa vào sự nghiệp để sống tốt hơn, thuận tiện im hơi lặng tiếng tạo ra thiết lập người mẹ đơn thân tự lập tự cường, sau đó vô tình nghiền áp Lâm Tô Diệp, chiếu mù mắt chó của Tiết Minh Dực.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô ta phát hiện ra trong hai năm này Tiết Minh Dực tiến bộ thần tốc, càng ngày càng ưu tú chói mắt hơn.
Nếu không phải Lâm Tô Diệp tới quân khu thăm người thân, xúi giục Lưu Phụng Mai làm ầm lên với cô ta, lại xúi giục Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân xa lánh cô ta, thì với sự giúp đỡ của bọn họ, bây giờ cô ta vẫn có thể nở mày nở mặt như cũ.
Cuộc đời của cô ta bị Lâm Tô Diệp phá hủy.
Đột nhiên cô ta rất hận.
Ba đứa trẻ cùng nhau về nhà.
Bà Tiết đã nấu cơm tối xong, nhìn thấy bọn trẻ về nhà mới vui vẻ bảo: “Tiểu Lĩnh, không tới nhà ăn sao?”
Tiểu Lĩnh cười hì hì đáp: “Bây giờ cháu luyện xoay bút được rồi.” Cậu bé ôm vai Đại Quân: “Cho anh nhìn thành tích mấy ngày nay của em này, Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp em đâu.”
Ngón tay của cậu bé xoay, bút máy bắt đầu xoay vòng trên ngón tay của cậu bé, năm ngón tay linh hoạt phối hợp, bút máy rất hoàn chỉnh quay xong một vòng.
Bà Tiết: “Bà thử nào.”
Bà ta cầm cây đũa tự mình thử, kết quả đừng nói là xoay, vừa buông tay đã rớt xuống.
Tiểu Lĩnh: “Cái này gọi là nhìn hoa thì dễ thêu hoa thì khó, đúng không Đại Quân?”
Đại Quân giơ tay tránh khỏi cái ôm của cậu bé: “Nóng quá.”
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, lúc lên lớp em cũng không xoay, anh đừng giận em mà.”
Đại Quân: “Không giận.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy anh luyện chung với em đi.”
Đại Quân: “Anh không luyện, lãng phí thời gian.”
Tiểu Lĩnh: “Lúc ăn cơm, lúc đi nhà xí, lúc đi ngủ, nào có lãng phí thời gian đâu?”
Đại Quân: “…”
Toa Toa ở trong phòng đang xem Lâm Tô Diệp may quần áo che miệng cười khanh khách, nhỏ giọng nói với Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, anh đi nhà xí còn xoay bút nữa đó, làm rớt vào hố xí vài cây bút máy rồi, sợ mẹ biết bây giờ toàn cầm bút máy của Lam Hải Quân luyện thôi đó.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Đứa trẻ này sao lại thiếu tâm nhãn như thế, con tìm cây gậy nhỏ cùng cỡ không phải được rồi sao?
Nhưng cô nghe nói quan hệ của hai bé trai đã tốt lại rồi.
Ngày đó bà Tiết thấy hai đứa cháu trai dỗi nhau, ngày hôm sau đợi sau khi đám trẻ đi học đã oán trách với Lâm Tô Diệp, kêu Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực quan tâm đến hai đứa con trai một chút.
Ngược lại Lâm Tô Diệp muốn quan tâm nhưng trong lòng Đại Quân có tâm trạng cũng không nói ra, cô hỏi cũng không thừa nhận, ngược lại bị người biết tâm sự lại có hơi xấu hổ phiền não.