Chương 824: Hòa thuận, dạy con gái 1
Ý của Tiết Minh Dực là bé trai nên học cách tự tiêu hóa cảm xúc tiêu cực của mình, gặp vấn đề phải nghĩ cách giải quyết chứ không phải trốn tránh hay giận dỗi.
Giận dỗi vài ngày là xong, bản thân nghĩ thông rồi, dù sao cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng anh cũng không thật sự mặc kệ không quan tâm mà gợi ý cho đầu bếp ở nhà ăn nói với Tiểu Lĩnh tạm thời không cần luyện dao nhỏ nữa, chuyển sang luyện gậy gỗ trước là được, xoay đến một trình độ nhất định tham mưu Tiết sẽ tặng cho cậu bé dao nhỏ.
Thật ra Đại Quân và Tiểu Lĩnh giận dỗi chỉ là chút giận hờn nhỏ từ một phía của Đại Quân mà thôi.
Tiểu Lĩnh hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì, bạn nổi giận hờn dỗi với cậu bé, cậu bé sẽ lập tức sững sờ, cảm thấy sao bạn lại khó chịu? Nhưng ngủ một giấc tỉnh lại tất cả đều ném ra sau đầu, chẳng còn vấn đề gì tồn tại nữa, hai chúng ta vẫn là anh em tốt.
Tuy rằng Đại Quân giận dỗi một chút nhưng chỉ cần Tiểu Lĩnh gây rối với cậu bé, ôm cậu bé gào khóc kêu ca, cậu bé vừa ngại phiền vừa không giận nữa. Dù sao tối hôm đó giận một hồi, tối hôm sau Tiểu Lĩnh ôm chăn của Đại Quân lên giường lớn, Đại Quân cũng không từ chối nữa, lại ngủ chung giường với bà nội và Toa Toa.
Hôm nay cô út và Cố Mạnh Chiêu không về nhà ăn cơm nên bọn họ ăn cơm trước.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, con nhìn thấy chị họ của mẹ đó.”
Lâm Tô Diệp: “Con nói Lâm Uyển Tinh thì nói là Lâm Uyển Tinh, cần gì phải kéo mẹ vào?”
Tiểu Lĩnh biết nghe lời phải: “Ồ, là chị của Lâm Uyển Lệ, không phải cô ta muốn làm chuyện gì xấu đó chứ?”
Lâm Tô Diệp: “Ở quân khu ai dám làm chuyện xấu?”
Tiểu Lĩnh lớn tiếng: “Dỡ chuồng gà thây.”
Cát Phong nhà bên đang ngồi xổm trước hàng rào nghe lén: “…” Có tin tối nay tao nhổ trụi hoa cỏ nhà mày luôn không?
Ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp nói với bọn họ ngày mai cô bắt đầu đi tới học viện mỹ thuật bên cạnh trường đại học tỉnh học: “Cả gia đình chúng ta cùng nhau học, cùng nhau tiến bộ, cố lên!”
Toa Toa giơ nắm tay nhỏ với bà Tiết: “Bà nội, cố lên!”
Chỉ có bà không đi học thôi!
Bà Tiết: “… Hay là tôi tới nhà ăn học tay nghề?”
Lâm Tô Diệp vội bảo: “Không cần, mẹ tới thư viện khiêu vũ với đám người Ngô Mỹ Na là được.”
Cô không ở nhà chỉ có mỗi mình bà cụ, ban ngày khó tránh khỏi lại ở nhà nhàn rỗi đến khó chịu.
Toa Toa lập tức lấy khăn tay và quạt lụa hồng mà hiệu trưởng Nghiêm tặng cho mình ra: “Bà nội, cháu cho bà, bà cầm đi khiêu vũ đi.”
Đây là đạo cụ mà hiệu trưởng Nghiêm tặng cho cô bé để kể chuyện.
Bà Tiết đảo trắng mắt nhận lấy: “Cảm ơn Tiết Khai Nhan hào phóng.”
Sau bữa cơm Lâm Tô Diệp làm váy cho Toa Toa trước, trời ấm lên rồi, sau khi may váy xong Toa Toa có thể mặc vào kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ ở lớp mầm và khiêu vũ.
Đứa trẻ này có thiên phú biểu diễn, lúc kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ ở lớp mầm vừa nói còn vừa minh họa, có đôi khi hát một, bài nhảy một điệu.
Hiệu trưởng Nghiêm muốn đưa cô bé tới trạm phát thanh đài truyền hình tỉnh tham gia tiết mục phát thanh nhi đồng, để cô bé thử kể chuyện xưa trên phát thanh, Lâm Tô Diệp cân nhắc rất lâu lại tạm thời từ chối.
Cô gái nhỏ Toa Toa thông minh thì rất thông minh, ngoan cũng rất ngoan, nhưng trong xương cốt vẫn có sự phản nghịch và lòng hư vinh còn tồn tại.
Trong mơ cô bé cứ nhất định đòi quấn lấy Cố Nguyên Trinh, mới đầu chỉ là vì Cố Nguyên Trinh dung túng cho cô bé, cho cô bé ăn diện, đưa cô bé lên làm minh tinh ca nhạc.
Lâm Tô Diệp cảm thấy con gái nhỏ thích cái đẹp không thành vấn đề nhưng phải từ từ, đừng ngay lập tức cho khởi điểm quá cao, sẽ dễ kiêu căng tùy hứng.
Bây giờ có đôi khi Toa Toa đi tới lớp bốn học, có đôi khi kể chuyện ở lớp mầm, giáo viên hai bên đều rất thích cô bé, các bạn học cũng khen cô bé, Lâm Tô Diệp vẫn khá lo lắng, chỉ sợ tim của con gái càng lớn càng kiêu căng, cho nên thà rằng đè nén từ từ tiến lên còn hơn.
Còn nữa, Toa Toa cũng chưa chắc đã thật sự thích làm minh tinh, trong mơ sau này Cố Nguyên Trinh nâng đỡ cô bé, cô bé có rất nhiều cơ hội lại tự mình mất đi hứng thú.
Cô muốn giúp Toa Toa từ từ tìm kiếm, để con gái tìm được chỗ hứng thú chân chính, cho nên cũng không vì Toa Toa lộ ra chút dấu hiệu ca hát và nhảy múa đã vội tìm người dạy, càng không để con gái đi luyện động tác nguy hiểm như ép chân đó.