Chương 83: May mắn
Anh thu tầm mắt lại, nhìn mấy con chữ giống như xác khô cứng rắn không hề có một chút mỹ cảm nào cũng không thể cảm giác được một chút tình yêu gì đó, trong lòng lại thấy may mắn, có lẽ cô cũng không nhớ người đàn ông đó.
Cô chắc hẳn sẽ không viết tên mình như vậy.
Anh lật mấy quyển vở, muốn tìm được ba chữ Tiết Minh Dực mà cô tự tay viết trong đó, nhưng kết quả ngay cả chữ xác khô cũng không có.
Ngược lại để anh nhìn thấy rất nhiều nhãn tự như người tình, ly hôn, còn có cả trả tiền.
À.
Cô muốn vì Liên Thắng Lợi mà ly hôn với anh? Nằm mơ! Kiếp sau cũng đừng hòng làm được!
…
Anh im lặng một lúc lâu, chồng mấy quyển luyện chữ lại đặt về chỗ cũ, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh, bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh lặng lẽ nhìn gương mặt say ngủ của Lâm Tô Diệp một lúc, cúi đầu hôn lên khóe môi của cô một cái, giúp cô kéo cao góc chăn rồi lại đi vào sân làm việc.
Để không làm ồn đến hai mẹ con, anh sửa lại nền đất lồi lõm không bằng phẳng một chút.
Sân đều là đất bùn chỉ lót hai hàng đá thông đường, một đường thông đến cửa sân, một đường thông đến chuồng heo và nhà vệ sinh.
Thời gian dài đá đã vểnh lên, lồi lõm không bằng phẳng rất dễ vấp ngã.
Anh đang bận làm việc thì Tiết Minh Lưu chạy qua tìm anh, kích động bảo: “Anh Minh Dực, cha em mời anh buổi tối tới văn phòng đội cùng nhau ăn một bữa cơm nói chuyện, anh chắc chắn sẽ nể mặt chứ?”
Tiết Minh Dực dừng việc trong tay: “Chắc chắn sẽ đi.”
Tiết Minh Lưu thở phào nhẹ nhõm, còn sợ không thể mời được Tiết Minh Dực, đến khi đó bị cha mắng thì mất mặt lắm, anh ta cũng ngồi xuống giúp đỡ.
Lúc này Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa từ trong nhà đi ra.
Tiết Minh Lưu liếc mắt nhìn thấy Lâm Tô Diệp, cảm thấy hôm nay cô vô cùng đẹp, đẹp đến xuất sắc khiến trái tim của anh ta không chịu khống chế mà bắt đầu đập thình thịch, sợ đến mức anh ta vội vàng dời tầm nhìn, gọi một tiếng chị dâu.
Hai gốc tai của anh ta đỏ lên, lắp bắp bảo: “Anh, chị… chị dâu… đi chơi đây.” Anh ta tạm biệt một cách đầy hoang mang rồi chạy mất.
Tiết Minh Dực quan sát nhanh nhạy, trước đây có biết vấn đề này của Tiết Minh Lưu nhưng đã tám năm rồi vậy mà vẫn chưa tốt lên được. Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Tô Diệp, thấy mái tóc của cô có hơi rối loạn, hai gò má phiếm màu son, có một loại xinh đẹp lười biếng quyến rũ người.
Ánh mắt của anh không khỏi tối đi vài phần.
Lâm Tô Diệp múc nửa chậu nước rửa mặt, lại lau cho con gái một phen, rồi lại chải tóc chỉnh tề, bộ dáng quyến rũ bất ngờ trước đó đã không còn, thay vào đó là cô vợ nhỏ xinh xắn tú lệ như cũ.
Cô dẫn Toa Toa dùng sức ném bao cát, thuận tiện dạy con gái học thuộc bài thơ “Cày đồng giữa buổi ban trưa…” mới.
Toa toa người nhỏ nhưng lực ghi nhớ tốt, thì thầm vài lần đã học thuộc xong, rất nhanh đã lẩm bẩm “dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”
Lâm Tô Diệp nhân cơ hội dạy cô bé nói chuyện: “Toa Toa, con nói mẹ nghe muốn ăn cơm đi.”
Toa Toa: “Cơm cơm!”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn con gái với vẻ hơi rầu rĩ, đứa trẻ này về mặt nói chuyện vô cùng lười biếng, cứ hễ là vấn đề có thể dùng ưm ưm, hừ hừ, chi chi để giải thích đều sẽ đơn giản hóa nó.
Cô bé và anh cả giống nhau đều không thích nói chuyện cũng không thích hoạt động đến vậy, cho nên cô bé mới luôn ném túi cát giống con gái.
Tiếp xúc với cha nhiều có lẽ sẽ có ích hơn chăng?
Cô gọi Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực dừng việc trong tay sải bước đi tới.
Toa Toa ngủ một giấc nhìn thấy Tiết Minh Dực lại thấy có hơi xa lạ, túm áo Lâm Tô Diệp trốn sau người lén lút quan sát, hừ, nhớ ra rồi, là người xấu muốn ăn mẹ đó!
Lâm Tô Diệp dịu dàng dỗ cô bé: “Bé ngoan, đó là cha con.”
Cha? Cái đầu nhỏ của Toa Toa lập tức hiện ra hình ảnh cha của những đứa trẻ khác.
Mẹ, cô, anh trai, bà nội, cha…
Cô bé không từ chối, cái miệng nhỏ mấp máy, cha? Có hơi khó gọi, không chịu mở miệng.
Lâm Tô Diệp biết tính của con gái mới cười bảo: “Ba.”
Toa Toa mềm mại gọi: “Ba.”
Dáng người của Tiết Minh Dực quá cao, nhìn con gái phải cúi đầu mới được nên anh dứt khoát ngồi xổm xuống: “Từ từ nhìn cho kỹ, sau này nhớ bộ dáng của ba.”
Toa Toa nhìn một gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt, thử chọc vào sống mũi cao của anh, cứng thật, không mềm giống của mình.
Cô bé đã từng thấy cha trên tờ giấy vẽ mà mẹ cất giấu đó, mẹ nói đó là ảnh, đôi mắt màu đen, sống mũi cao cao.
Thật đẹp!
Cô bé chu cái miệng nhỏ, mềm mại gọi: “Ba ơi.”
Ánh mắt của Tiết Minh Dực vô thức dịu dàng hẳn đi, đáp một tiếng.
Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa gọi hêm vài tiếng nữa, đừng để đến lần sau về nhà lại không nhận ra, cô nói với Tiết Minh Dực: “Ban ngày anh ở thêm với con bé, nói chuyện nhiều với nó một chút.”