Chương 84: Lột da
Tiết Minh Dực: “Được.” Ở bên còn được chứ nói thêm thì hình như hơi khó, đa phần là mắt to trừng mắt to.
Gọi được cha rồi, Toa Toa cũng lập tức gần gũi với anh hơn, giống như cái đuôi nhỏ theo bước chân anh bận vào bận ra.
Người đàn ông thì cao lớn thẳng tắp như vậy, cô con gái nhỏ thì thấp bé mềm mại như thế, một người thoạt nhìn lạnh lùng, một người trông có vẻ mềm mại, tuy rằng tương phản rất lớn nhưng lại hài hòa đến thần kỳ.
Lâm Tô Diệp nhìn mà trong lòng mềm nhũn, cũng thấy ghen tỵ.
Trong mơ sau khi cô chết, Tiết Minh Dực và các con thật sự không thân thiết. Anh vẫn luôn quản giáo con gái, sau này phát hiện ra vấn đề lại muốn bù đắp, nhưng không đánh được cũng không mắng được, không biết nên dạy con gái thế nào, học hỏi kinh nghiệm của người khác cho rằng con gái cần phải chiều, cho tiền cho vật chất, chiều chuộng khiến con gái càng ngày càng tùy hứng, cuối cùng cứ nhất định đòi ở chung với anh trai và đám lưu manh xã hội.
Con gái cô chắc hẳn nên được cha thương mẹ chiều, không nên bị các anh lớn xã hội hại cho thần kinh thất thường, cho nên cô nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách ngăn cản tên đàn ông đó tiếp cận con gái.
Nếu như cậu ta thật sự dám cám dỗ Toa Toa vậy cô dám lột da cậu ta!
Vừa vặn Tiết Minh Dực quay đầu nhìn cô, tầm mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, Lâm Tô Diệp vội vàng dời tầm mắt đi tránh để anh nhìn thấy hận ý và sự hung ác trong mắt mình, cô quay người chạy đi ôm củi nấu cơm.
Ánh mắt của Tiết Minh Dực u ám: “Em bỏ xuống đi, để anh làm cho.”
Lâm Tô Diệp: “Không phải anh tới văn phòng đội sao?”
Tiết Minh Dực: “Nấu cơm xong đi sau.”
Anh cọ nồi rồi thêm nước.
Buổi tối nấu cháo ngô, dán thêm một vòng bánh bột mì bên thành chảo là xong.
Bột là tối qua đã ủ xong, sáng nay nở đầy một chậu, buổi chiều hòa bột đợi lên men, lúc này bột lên men xong cũng không cần nặn nữa, trực tiếp dán lên thành nồi khô đến khi nướng thành màu vàng rất thơm, người lớn trẻ nhỏ đều thích ăn.
Việc này đơn giản, ngược lại Tiết Minh Dực biết làm, anh dựa theo sự chỉ dẫn của Lâm Tô Diệp, thấm nước muối vào tay sau đó nắm bánh ngô và bánh bột lên men, tay anh lớn sức lớn vừa nắn đã in rõ ràng mấy ngón tay vào, sau đó dán từng cái lên thành chảo.
Lâm Tô Diệp lại múc một bát tương, đánh một quả trứng gà, lại thêm một ít mỡ heo đặt lên vỉ hấp.
Đợi nước sôi lại nấu một lúc, bánh và tương đều chín thì ra khỏi lò, sau đó bỏ bột ngô vào, quấy một lúc đã thành nồi cháo.
Cô út đạp xe như bay lao về nhà trước, buổi sáng cô ấy nghe người ta nói anh hai đã về nên không đi nhặt củi nữa mà đạp thẳng xe về.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy trên mặt và tóc cô ấy dính đất mới múc nước kêu cô út rửa mặt rửa tay, lại cầm lược giúp cô ấy chải đầu: “Buổi tối đun nước, em tắm một cái đi.”
Nhà bọn họ chú trọng, cứ vài ba ngày Lâm Tô Diệp lại nấu nước kêu người trong nhà tắm rửa, còn giặt nội y bằng nước nóng, cho nên nhà bọn họ không có rận, có vài gia đình trên người và trong tóc của người lớn và trẻ nhỏ đều là rận.
Cô út nhỏ giọng bảo: “Chị dâu, hôm nay em lại nhìn thấy tên lưu manh đẹp trai đó nữa.”
Lâm Tô Diệp giật nảy mình: “Lưu manh gì cơ?”
Cô út: “Có một lần em bắt được anh ta chui vào trong đống cỏ, chui vào đống cỏ không phải lưu manh thì là gì?”
Lâm Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, vội nhỏ giọng nói cho cô ấy cách phân biệt lưu manh và những người khác thế nào.
Đang nói thì anh cả Tiết tới, anh ta vừa tan làm trên vai còn vác cái cuốc, mời Tiết Minh Dực tới nhà ăn cơm với vẻ mặt kích động: “Em dâu, em và mẹ em gái cũng dẫn các con qua ăn đi, đều tới hết, không ai được thiếu đâu đấy.”
Lâm Tô Diệp vừa định lễ phép cảm ơn và từ chối thì cô út đã giành lời: “Thôi bỏ đi, bọn em đều tới hết không phải chị dâu em sẽ đau lòng khóc ba ngày, ngày nào cũng đánh nhau với anh hay sao?”
Cô út nói chuyện thẳng thắn như vậy khiến anh cả Tiết ngại đỏ mặt.
Anh ta lớn tiếng kêu: “Cô ta dám! Nhà này vẫn do anh quyết định!”
Tiết Minh Dực: “Anh cả, tối nay đội trưởng nói tới văn phòng đội tập trung, anh trực tiếp qua đó đi.”
Mười bốn tuổi Tiết Minh Dực đã phá lệ được chọn đi nhập ngũ, lúc đầu mỗi lần anh về nhà thăm người thân đều sẽ đi tới nhà chú bác ngồi một lúc. Cho dù anh không nói được mấy câu nhưng ngồi ở đó lễ phép với trưởng bối trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Đợi khi Tiết Minh Dực lớn hơn một chút, ông cụ Tiết bắt đầu mời khách, người có ý tứ đều sẽ không tới ăn uống miễn phí.
Sau khi anh kết hôn sợ làm vợ anh mệt nên không chịu mời khách đến nhà, đổi thành nhà của đội sản xuất. Đội trưởng dứt khoát kêu gọi một tiếng, đàn ông có quan hệ gần không cần câu nệ bao nhiêu đều sẽ mang ít đồ ăn tới góp vui.