Chương 85: Em đen
Mỗi năm một hai lần, thế này cũng thành lệ thường.
Anh cả Tiết hơi do dự rồi cũng gật đầu: “Được, vậy anh mang một cân mì và vài quả trứng gà tới.”
Tiết Minh Dực kêu anh ta không cần mang theo gì cả, tiền và lương thực của người nhà mình anh sẽ bỏ ra.
Nhưng anh cả Tiết không chịu, vẫn về nhà lấy đồ.
Đợi anh ta đi rồi, cô út cười bảo: “Anh cả cũng biết chém gió ghê, anh ấy có thể mang được một cân mì từ trong tay chị cả thì em kính trọng anh ấy là đàn ông.”
Lâm Tô Diệp: “Đừng nói như vậy, anh cả và chị cả cũng vất vả mà.”
Lúc này bà Tiết và hai bé trai cùng nhau trở về, nghe nói văn phòng đội mời khách, bà Tiết mới bảo: “Vậy phải gọi cả thằng ba đi nữa.”
Cô út: “Mẹ cũng bỏ đi giùm con, anh ba con vừa tới có khác gì châu chấu qua đồng không, đừng hòng người nào được ăn no.”
Bà Tiết: “Có đứa nào đàm tiếu về anh ruột như mày không? Anh ba mày từ nhỏ đã thương mày nhất, cả ngày cõng mày ra ngoài chơi.”
Cô út lè lưỡi: “Thương con cơ đấy, hai bọn con đi gánh gỗ anh ấy lại đưa đầu gỗ to cho con, hai đứa bọn con đi gánh nước, anh ấy lại chuyển thùng nước sang phía con, có cái gì ngon anh ấy đều nhét hết vào mồm mình.”
Bà Tiết: “Cái này mày nhớ quá nhỉ? Không phải nói trí nhớ của mình không tốt sao?”
Cô út cảm thấy mình thật sự đã quên mất chuyện gì đó quan trọng nhưng lại không sao nhớ ra được, điều này khiến cô ấy rất phiền muộn: “Phiền chết mất thôi!”
Lâm Tô Diệp vội vàng an ủi cô ấy: “Chuyện không nhớ ra được thì đừng nhớ, lúc nhỏ có rất nhiều chuyện chị cũng không nhớ được.”
Cô út cười bảo: “Vẫn là chị dâu tốt.”
Bà Tiết lại bảo: “Sau này tốt với anh ba bây một chút.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ đừng nói đến thằng ba nữa.”
Cô út: “Đúng đó, anh ba tốt như vậy sao mẹ không sống cùng vợ chồng anh ấy đi!”
Bà Tiết tức đến mức quay một vòng định tìm đồ đánh cô út.
Lâm Tô Diệp kêu cô út mau chóng đi thay đồ đợi ăn cơm, đừng đấu võ mồm với mẹ nữa.
Bà Tiết nhân lúc cô út đi rửa bát mới lén lút bảo Lâm Tô Diệp: “Còn không phải vì tôi muốn kêu vợ chồng thằng ba giúp giới thiệu một đối tượng cho Minh Xuân hay sao, con bé cũng đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, cũng phải nói chuyện hôn sự đi.”
Lâm Tô Diệp: “Chuyện này gấp làm gì? Vợ chồng thằng ba là loại người gì mẹ không biết sao? Bọn họ có thể giới thiệu được người tốt gì?”
Có khả năng vì cô út là vai phụ trong nhà vai phụ cho nên trong mơ đất diễn của cô ấy rất ít, chỉ là sau này sau khi Toa Toa xảy ra chuyện mới đi đòi công bằng một chút, nói đầu óc của cô út không tốt cho lắm, khi tỉnh khi mê, cô ấy từng kết hôn một lần, hôn nhân không hạnh phúc nên lại ly hôn, sau này Toa Toa chịu thiệt, có cô ấy chăm sóc mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp không biết trong mơ cô út gả cho người ta khi nào vả gả cho ai, nhưng nếu kết cục đã không hạnh phúc vậy bây giờ đừng gả, đợi sau này nói không chừng sẽ gặp được người tốt hơn.
Nhưng bà Tiết rõ ràng không nghĩ như vậy, bà ta cảm thấy đàn ông vẫn phải lấy vợ và con gái vẫn phải tìm nhà gả đi, chứ độc thân thì không thể được.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, bà ta cũng không tiếp tục lầm bầm nữa.
Rất nhanh lại có người tới gọi Tiết Minh Dực qua đó.
Tiết Minh Dực đã nấu xong cơm cho gia đình, nói với người nhà một tiếng rồi đi trước.
Vì đám đàn ông sẽ hút thuốc và còn uống rượu cao lương, không khí cũng rất ô nhiễm nên anh không dẫn hai bé trai đi cùng.
Anh vừa đi, Tiểu Lĩnh đã nói với Đại Quân với vẻ mất mác: “Tiểu Quân, anh nói xem có phải cha ghét hai đứa mình không?”
Đại Quân: “Ghét em thôi.” Vụ kiểm điểm tám trăm chữ vẫn chưa qua đâu.
Tiểu Lĩnh: “Em lớn lên cao như vậy, ghét em làm gì?”
Đại Quân: “Em đen!”
Tiểu Lĩnh: “…” Không phải không thích nói chuyện sao? Đến khi mắng em trai ruột lại thích nói à.
Cậu bé chỉ đành tìm sự đồng cảm từ bà Tiết, vẫn là bà nội tốt, cho dù cậu bé nói gì cũng khen cậu bé, chưa bao giờ từng đả kích cậu bé.
Lâm Tô Diệp hỏi hai bé trai đi tới chỗ trí thức Cố làm gì.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, sao mẹ biết?”
Lâm Tô Diệp: “Phí lời, hai đứa chạy ra ngoài hết một buổi chiều mà cắt được có một ít cỏ như thế, không phải đến chỗ trí thức Cố thì đi đâu?”
Đại Quân không nói gì mà rửa tay rồi lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm, sau bữa cơm còn phải viết kiểm điểm tám trăm chữ nữa.
Tiểu Lĩnh đáp lại câu hỏi, còn nói lảm nhảm không có trọng điểm.
Bọn họ nói rất lâu nhưng cậu bé cũng không biết chọn lọc trọng điểm thế nào, có vài lời cũng không thể nói cho mẹ nghe.