Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877. Hoa Khôi

Chương 877. Hoa khôi Chương 877. Hoa khôi

Chương 877: Hoa khôi

Con người đều có chút sở thích, có người thích tiền, có người thích ăn, có người thích quần áo đẹp.

Châu Bỉnh An và hai anh em này lại thích người đẹp, hơn nữa còn không kiêng dè một chút nào.

Nhạc Kim Thành: “Hoa khôi giảng đường nhà ai kia về quê đã về rồi, trong nhà đang tìm đối tượng, có phải muốn vào nhà em họ cậu không?”

Châu Bỉnh An: “Hoa khôi giảng đường gì đó không thú vị, các cậu chưa gặp bông hoa ở học viện mỹ thuật đó đâu, gặp rồi sẽ không còn nói hoa khôi giảng đường gì đó nữa.”

Cố Tích Nhân: “Hoa khôi học viện mỹ thuật á? Không phải là Chu Tiểu Quyên sao, ồ, một vị tân sinh viên khóa bảy bảy năm nay mới vào học tên là gì ấy nhỉ, Quản Thư Vận, là cái tên này thì phải? Ai nhìn trúng cô ta sao?”

Nhạc Kim Thành: “Đừng chém gió, học viện mỹ thuật có người đẹp gì, vẫn phải tới đoàn kịch, đoàn biểu diễn nghệ thuật, sở nghiên cứu tìm.”

Châu Bỉnh An: “Người đẹp ở đoàn văn công, đoàn kịch tôi gặp hết rồi, nhưng người này các cậu chưa từng gặp qua.”

Ba người đang tán gẫu rất hăng hái thì lúc này điện thoại gọi tới.

Châu Bỉnh An nhấc máy, đáp một tiếng với vẻ lười biếng: “Tôi là Châu Bỉnh An, vị nào đó?"

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói trầm thấp êm tai: “Tiết Minh Dực, nghe nói vợ tôi ở học viện mỹ thuật xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với em vợ cậu.”

Châu Bỉnh An vốn lười biếng lập tức đổi bộ mặt khác, ngồi thẳng người dậy, trên mặt mang theo ý cười: “Tham mưu trưởng Tiết, chào anh, không có mâu thuẫn gì cả, đã giải quyết viên mãn rồi, chị nhà cũng khá hài lòng.”

Anh ta không chắc là Lâm Tô Diệp cáo trạng hay Tiết Minh Dực nghe người ta nói.

Tiết Minh Dực: “Tôi đã nghe nói rồi, gọi điện là để cảm ơn chủ nhiệm Châu đã không bao che.”

Châu Bỉnh An lập tức nói một đống lời đường hoàng chính trực lại vô cùng chân thành: “Nói ra chúng ta vẫn là người thân mà.”

Anh ta nói lại đơn giản mối quan hệ thân thích của nhà mình với Lâm Tô Diệp.

Tiết Minh Dực lại không kết nối quan hệ gần gũi, người có thân hay không đối với anh không có ý nghĩa gì cả, anh nói vài câu với Châu Bỉnh An rồi tạm biệt.

Anh gọi điện cho Châu Bỉnh An ngoài mặt là cảm ơn nhưng trên thực tế cũng là nói cho bản thân Châu Bỉnh An biết mình biết toàn bộ chuyện ở học viện mỹ thuật của vợ, quan tâm mọi lúc mọi nơi, nếu người nào muốn gây bất lợi cho cô vậy cứ đợi đối địch với anh đi.

Châu Bỉnh An nghe ra được, sau khi cúp máy anh ta cười bảo với hai người bạn: “Có vợ quá xinh đẹp thì dễ khẩn trương, ngay cả tham mưu trưởng Tiết xưa nay không thích giao tiếp cũng không thể ngoại lệ.”

Hai người hỏi đã xảy ra chuyện gì, Châu Bỉnh An nói lại đơn giản một lần.

“Kết hôn lần đầu? Chém, anh ta đã làm tham mưu trưởng rồi, cho dù có trẻ cỡ nào thì vợ anh ta cũng là bà cô già thôi, đẹp sao? Vậy cũng là bà dì đẹp.”

Châu Bỉnh An dựa lên lưng ghế: “Đó là cậu chưa gặp mà thôi, Tiết Minh Dực này thật sự rất có phúc, mắt nhìn tốt, làm thế nào lại lấy được cô vợ xinh thế không biết?”

Anh ta nhìn đồng hồ, thời gian tám nhảm kết thúc, tiễn đám bạn xấu đi lại khôi phục bộ dáng tinh anh chín chắn tài giỏi, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ cách, chắc chắn vài phần có thể ôm được Lâm Tô Diệp tới tay.

Theo quan điểm của anh ta chồng bận việc, vợ xinh đẹp phòng không đơn chiếc, sự thật chứng minh vẫn rất dễ vớt được.

Anh ta gọi thư ký tới hỏi, vừa vặn có một lô áp phích gửi tới học viện mỹ thuật làm, người phụ trách là Lý Quế Trân.

Anh ta mượn cớ đến học viện mỹ thuật.

Buổi sáng Lâm Tô Diệp không tới học viện mỹ thuật mà cùng Cố Mạnh Chiêu đi gặp chủ biên Tào phụ trách mạng truyện tranh xuất bản của nhà xuất bản.

Chủ biên Tào đã bốn mươi tuổi, người rất gầy, mái tóc hoa râm nửa dài vừa phải, râu ria xồm xoàm không tỉa tót vẻ ngoài, mang một cặp kính viền đen, đôi mắt lờ đờ như sắp cụp xuống ngủ luôn.

Khi ông ta nhìn thấy Lâm Tô Diệp, đôi mắt ngược lại mở ra, sau đó bộ dáng lại có hơi không hào hứng cho lắm.

Chủ biên Tào là người phụ trách sắp xếp mấy thứ như vẽ phối, trang bìa sách mà chủ biên Cao giới thiệu cho Cố Mạnh Chiêu, vô cùng thích sự tài hoa của anh ta.

Ông ta nghe Cố Mạnh Chiêu nói chị dâu mình vẽ hai chuyện xưa nhi đồng thật ra hứng thú không lớn, vì ông ta cảm thấy chắc chắn là Cố Mạnh Chiêu giúp viết chuyện xưa.

Cố Mạnh Chiêu quá dịu dàng, tài văn chương lại cao, cho dù là phiên dịch hay là viết sách đều rất được chủ biên Cao khen ngợi, chủ biên Tào có hơi nghĩ đương nhiên, cảm thấy Cố Mạnh Chiêu nợ chị dâu ân tình nên muốn giúp đẩy một phen.

Ông ta nể mặt Cố Mạnh Chiêu nên đọc bản vẽ.

Bình Luận (0)
Comment