Chương 878: Mua danh chuộc lợi
Nói thật vẽ rất tốt, tràn đầy nét trẻ con thú vị, nét vẽ hoạt bát đáng yêu lại lộ ra một loại ấm áp.
Ông ta rất thích.
Khi ông ta nhìn thấy đánh giá viết tay và ký tên của Hoàng Hiển Ninh còn có gì không hiểu nữa.
Người phụ nữ này không đơn giản, kêu Cố Mạnh Chiêu viết chuyện xưa cho cô, lại kêu Hoàng Hiển Ninh vẽ tranh cho cô.
Ông ta từng hỏi Cố Mạnh Chiêu thông tin về Lâm Tô Diệp, biết cô là vợ của tham mưu trưởng Tiết ở quân khu, trong lòng lại có hơi khinh thường.
Hóa ra đây là muốn mua danh chuộc lợi, muốn tạo thế mà.
Nhưng theo như sự hiểu biết của ông ta về Cố Mạnh Chiêu và Hoàng Hiển Ninh, hai người này không có khả năng vì nịnh bợ và lấy lòng quyền quý mà khom người làm đá lót chân cho người ta.
Hoặc là bọn họ nợ nhân tình lớn của Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp, hoặc chính là… bọn họ đều thích người phụ nữ này.
Chủ biên Tào không cảm thấy người như Cố Mạnh Chiêu và Hoàng Hiển Ninh thích một người phụ nữ có gì không đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bình thường thôi, thậm chí đóng gói lại cũng thành một giai thoại đấy chứ.
Tài tử giai nhân thời kỳ dân quốc, chân tướng thật sự có lãng mạn như viết ra sao?
Làm sao có thể!
Toàn bộ quan hệ nam nữ yêu hận tình thù cho dù là trong hay ngoài nước đều tương tự với bên cạnh mình thôi.
Đàn ông và phụ nữ chính là như vậy.
Chủ biên Tào tự cho rằng mình đã nhìn thấu.
Lúc này trông thấy Lâm Tô Diệp ông ta còn có gì không hiểu nữa!
Người phụ nữ đẹp như vậy khiến Cố Mạnh Chiêu viết truyện cho cô, khiến Hoàng Hiển Ninh vẽ tranh cho cô, hai người đồng ý, không có gì xấu cả.
Nói thật, cô kêu ông ta viết ông ta cũng sẽ đồng ý thôi.
Nhưng đồng ý vẫn hoàn đồng ý, ông ta lại coi thường cô chẳng ra làm sao, một bình hoa di động xinh đẹp mà thôi, ở thời cổ đại chính là một món đồ chơi.
Sở dĩ vị tham mưu trưởng đó lấy cô còn không phải vì nhắm vào cô trẻ trung xinh đẹp hay sao?
Ông ta vào trước là chủ, nghĩ đương nhiên là vậy, cảm thấy Tiết Minh Dực làm tham mưu trưởng chắc chắn chí ít cũng phải bốn mươi lăm tuổi, nói không chừng còn năm mươi rồi. Anh lấy một bình hoa di động trẻ tuổi xinh đẹp về làm vợ, lại cảm thấy cô quá nông cạn không có tư chất, muốn dát vàng cho cô, cho học vẽ viết sách, dù sao cứ tìm người giúp là xong.
Loại chiêu trò này ông ta thấy nhiều rồi.
Các thủ trưởng sau khi vào thành phố vứt bỏ cám bã nông thôn, tìm một nữ y tá, nữ văn công trẻ tuổi đẹp người ở thành phố, so ra đều như thế cả, chả có gì mới mẻ hết.
Cố Mạnh Chiêu nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, chủ biên Tào cũng xuất thân từ học viện mỹ thuật, rất có trình độ về mặt mỹ thuật.”
Lâm Tô Diệp thuận miệng khiêm tốn bảo: “Vậy sau này xin được chỉ dạy nhiều hơn.”
Chủ biên Tào cười lạnh trong lòng, sao thế, nói đúng rồi chứ gì, cô đang nhìn ngắm chỗ hữu dụng của ông ta đúng không.
Ông ta gật đầu: “Nào có.”
Bọn họ ngồi xuống bàn về các vấn đề liên quan đến truyện tranh.
Chủ biên Tào: “Nói thật, tôi rất có hứng thú với mấy loại truyện tranh này, chuyện xưa thú vị, tranh vẽ đáng yêu, đừng nói là trẻ con thích mà người lớn cũng thích đọc, chẳng qua bây giờ kỹ thuật của chúng ta có hạn, nhiều loại màu in ấn phí dùng cao, giá bán cao, người mua sẽ ít đi rất nhiều.”
Bây giờ không phải không có sách báo màu sắc, cũng không phải không có truyện tranh màu mà là chi phí cao, giá bán đắt, tiêu thụ không nổi cho nên phần lớn vẫn là đen trắng.
Lâm Tô Diệp không hiểu mấy thứ chuyên ngành này cho nên không tùy tiện chen lời vào.
Cố Mạnh Chiêu lại tư duy nhạy bén, anh ta hỏi: “Chủ biên Tào, vậy ông cảm thấy quyển sách này có thể bán hay là không thể bán?”
Anh ta hơi nhíu mày, cảm thấy hôm nay thái độ của chủ biên Tào có hơi thay đổi, trước đó rõ ràng nói muốn xuất bản, lúc này lại nói vấn đề có màu hay không, rõ ràng có hơi cố tình làm khó.
Chủ biên Tào cười đáp: “Xuất bản, chắc chắn phải xuất bản rồi, nể mặt cậu và thầy Hoàng cũng phải xuất bản chứ.” Nếu không có ký tên của Hoàng Hiển Ninh, ông ta còn có thể nói không phù hợp, màu quá đắt, nhưng có ký tên của Hoàng Hiển Ninh mà lại không cần, vậy không phải bị ngu sao?
Giới nghệ thuật không quan tâm thành phần gia đình thế nào, bọn họ chỉ coi trọng trình độ.
Với danh tiếng của Hoàng Hiển Ninh, loại sách khiến cho anh ta chịu ký tên đánh giá bọn họ đều rất cần.