Chương 879: Làm vậy là có ý gì
Cố Mạnh Chiêu có hơi bất mãn: “Chủ biên Tào, ông cần quyển truyện này là vì bản thân nó hay chứ không phải vì nguyên nhân khác, sở dĩ tôi với thầy Hoàng tiến cử là vì chúng tôi tán thành quyển truyện này.”
Chủ biên Tào cười đáp: “Đúng đúng, là như vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Ông ta lại liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp.
Cố Mạnh Chiêu cảm thấy không đúng, anh ta cảm giác ánh mắt và nụ cười của chủ biên Tào có hơi… đáng khinh.
Anh ta ra hiệu cho chủ biên Tào: “Có thể tránh người ngoài nói chuyện được không?”
Chủ biên Tào nhìn về phía Lâm Tô Diệp: “Sao thế?”
Ông ta cho rằng Cố Mạnh Chiêu muốn nói chuyện thay Lâm Tô Diệp nên có hơi không vui cho lắm.
Lâm Tô Diệp đứng dậy: “Mạnh Chiêu, chị vào nhà vệ sinh một lát.” Cô cảm giác được gợn sóng giữa Cố Mạnh Chiêu và chủ biên Tào, phỏng chừng chủ biên Tào lật lọng không muốn xuất bản chăng?
Cố Mạnh Chiêu nhìn Lâm Tô Diệp rời đi, nghe tiếng bước chân của cô đi xa, sắc mặt cũng u ám hẳn đi: “Chủ biên Tào, ông làm vậy là có ý gì?”
Chủ biên Tào cười ha ha: “Thầy Cố đừng để ý, yên tâm đi, chắc chắn sẽ xuất bản cho chị dâu cậu, ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Cố Mạnh Chiêu lạnh lùng đáp: “Ông hiểu cái gì? Ông chỉ là một chủ biên, lẽ nào còn có thể viết chuyện xưa mới lạ và đặc sắc ra được chắc?”
Tuy rằng anh ta không biết trong đầu chủ biên Tào nghĩ gì, nhưng nhìn ánh mắt đáng khinh đó của chủ biên Tào là biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua là thấy Lâm Tô Diệp lớn lên xinh đẹp, nên nghi ngờ năng lực của cô.
Chủ biên Tào thấy anh tức giận cũng lập tức xin lỗi, nghiêm túc đáp: “Thầy Cố nói đùa, tôi thật sự không có ý gì khác, quyển sách này rất hay, vô cùng tốt, nhất định phải xuất bản.”
Dù sao cũng không phải mình bỏ tiền, đều là của công ty, có lời tiến cử của hai người này làm sao có thể không xuất bản được?
Cố Mạnh Chiêu thản nhiên bảo: “Chủ biên Tào có khả năng không tin có vài người vừa đẹp vừa có trí tuệ đi.”
Chủ biên Tào vội làm sáng tỏ: “Hiểu lầm, hiểu lầm, thầy Cố và thầy Hoàng cũng là vừa có vẻ ngoài vừa có trí tuệ, tôi thật sự không nghi ngờ gì.”
Cố Mạnh Chiêu đứng dậy: “Bỏ đi, nếu chủ biên Tào đã không thích, vậy chúng tôi đi tìm người coi trọng khác vậy.”
Chủ biên Tào vội vàng: “Thầy Cố, cậu đừng đi, tôi cũng không nói không xuất bản, chắc chắn sẽ xuất bản, đây chính là truyện tranh của đồng chí Lâm, tôi tin là tác phẩm của cô ấy, không phải cậu và thầy Hoàng viết hộ, tôi tin cô ấy vô cùng ưu tú.”
Cố Mạnh Chiêu tức đến bật cười, hay thật.
Anh ta mặc kệ lời mời mọc của chủ biên Tào, cầm truyện tranh đứng dậy: “Tạm biệt, xin dừng bước.”
Anh ta ra ngoài nhìn, thấy Lâm Tô Diệp đứng ở hành lang cách đó không xa, mới nói: “Chị dâu, chúng ta đi trước thôi.”
Lúc này chủ biên Cao nghe thấy Cố Mạnh Chiêu và chủ biên Tào có tranh chấp nên vội chạy ra, ông ta vẫn luôn để ý bên này. Chủ biên Cao vô cùng thích Cố Mạnh Chiêu, chỉ cần là sách mà Cố Mạnh Chiêu phiên dịch và viết ông ta đều muốn hết, bài mà Cố Mạnh Chiêu tiến cử hiển nhiên cũng tốt.
Chủ biên Cao cười hỏi: “Lão Tào, ông làm sao thế? Sao lại chọc người có tính cách tốt như thầy Cố thành ra như vậy.”
Chủ biên Tào ngượng ngùng đáp: “Tôi cũng có nói gì đâu.”
Cố Mạnh Chiêu mỉa mai: “Chủ biên Tào không hổ là văn hân, không nói gì lại hạ thấp giá trị của ba người chúng ta.”
Chủ biên Cao mời Lâm Tô Diệp và Cố Mạnh Chiêu vào văn phòng mình nói chuyện, lại kêu chủ biên Tào bưng trà mời khách.
Nghe giọng điệu của bọn họ, Lâm Tô Diệp cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không tức giận mà cười bảo: “Chủ biên Tào là lần đầu tiên gặp tôi, không tin vào năng lực của tôi cũng là bình thường, thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi, chỉ cần thử ngay trước mặt là được. Tôi sẽ chứng minh năng lực của mình cho các chủ biên, để mọi người không nghi ngờ gì nữa, được chứ?”
Chủ biên Cao cười đáp: “Đồng chí Lâm rộng lượng thấu đạt, rất tốt.” Ông ta ra hiệu cho chủ biên Tào mở to mắt ra mà nhìn, đừng đắc tội với người ta như vậy nữa.
Chủ biên Cao kêu người lấy giấy vẽ và bút vẽ cho Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Tôi vẽ loại truyện tranh này để chứng minh bản thân hay là vẽ một bức chân dung chủ nhiệm Tào đây?”
Tranh chân dung đơn giản chỉ cần nắm bắt được đúng đặc điểm là được, dùng vài nét ít ỏi rất truyền thần, không tốn công.
Chủ biên Cao cười ha ha: “Tranh chân dung rất hay, để ở văn phòng lão Tào.”
Lâm Tô Diệp cũng không cần nhìn chằm chằm vào chủ biên Tào mà cầm bút vẽ vẽ soàn soạt lên giấy.