Chương 880: Liên hoàn họa
Cô theo Hoàng Hiển Ninh học bù kiến thức cơ bản, vẽ bản thảo chính là một mục trong số đó, vẽ xong nét phụ, sau đó từ từ tô đậm lại, dần dần gương mặt trung niên chán nản và đôi mắt vô thần đó của chủ biên Tào hiện lên trên giấy.
Chủ biên Cao liên tục vỗ tay: “Lão Tào, ông nhìn xem, vẽ có đẹp không? Có giống không? Mau đi soi gương đi.”
Chủ biên Tao nhìn mà đỏ mặt, người phụ nữ này thật sự có đôi mắt độc quá, nói không chừng đã lén lút quan sát mình, bằng không có thể vẽ giống như vậy được sao?
Cố Mạnh Chiêu cũng bật cười, chị dâu vẽ thật giỏi, đặc biệt là nếp nhăn ở hai đuôi mắt của chủ nhiệm Tào thật sự rất đáng khinh!
Sau khi vẽ xong tranh chân dung, Lâm Tô Diệp lại vẽ nhân vật chính Tiểu Quân Mạo ở bên cạnh, sau khi vẽ xong đưa cho chủ biên Tào: “Chủ biên Tào, mời xem.”
Ửng tuyển công việc còn phải phỏng vấn, thể hiện khả năng vẽ tranh ngay tại trận cũng không sai.
Mấu chốt là ông ta không nên suy nghĩ lung tung trước.
Mặt của chủ biên Tào lúc đỏ lúc trắng, vừa lúng túng vừa mất mặt, ông ta đẩy kính mắt, vô cùng xấu hổ nói: “Tốt, thật sự không tồi, có năng lực.”
Có Lâm Tô Diệp chứng minh ngay tại trận như vậy, chủ biên Tào còn gì nghi ngờ nữa?
Ông ta thầm chửi mình đắc ý, dựa vào kinh nghiệm nghĩ chuyện hiển nhiên, cho rằng Lâm Tô Diệp và mấy gia đình cán bộ muốn dát vàng mà mình biết đó giống nhau, tìm người viết thay lại nói là của mình, cuối cùng bản thân lấy được lợi ích sắp xếp cho công việc phúc lợi cao.
Không ngờ Lâm Tô Diệp người ta lại thật sự có bản lĩnh.
Ông ta vô cùng xấu hổ nói lời xin lỗi.
Lâm Tô Diệp thản nhiên đáp: “Chủ biên Tào cũng không cần lúng túng, sau này có nghi vấn cứ việc phỏng vấn trước mặt, đừng ngại hỏi, tự mình nghĩ ngợi lung tung.”
Cuối cùng chủ biên Cao và chủ biên Tào căn cứ theo tiêu chuẩn trả thù lao của nhà xuất bản thương lượng một chút, hai chuyện xưa truyện tranh màu, bản vẽ gốc trả ba mươi, bản nháp là mười, tổng cộng là bốn mươi đồng.
Lúc này tiền thù lao sáng tác và vẽ tranh không có cách nào so với thế hệ sau này, nhưng cũng cao hơn công việc khác rất nhiều.
Một tháng tiền lương của công nhân năm bảy mươi bảy từ ba mươi tăng đến bốn mươi hai đồng.
Một quyển truyện tranh như vậy lại có thể kiếm được bốn mươi đồng tiền, so ra hiển nhiên cũng tính là nhiều rồi.
Nhưng bây giờ chưa có tiền bản quyền tác giả, khoản tiền này chính là toàn bộ tiền nhuận bút, không tính đến số lượng in ấn.
Trong thời gian vận động mười năm, tiền nhuận bút bị hủy bỏ, tác giả, họa sĩ đều thực hiện chế độ ăn lương, tranh vẽ cũng chỉ là nhiệm vụ, phần lớn sẽ không cho tiền thù lao thêm gì, cuối năm bảy mươi sáu mới trả lại tiền nhuận bút.
Nếu chính sách đã như thế, hiển nhiên Lâm Tô Diệp cũng sẽ không cưỡng chế yêu cầu, nhưng qua hai năm nữa lại khôi phục chế độ tiền bản quyền tác giả, đến khi đó có tiền bản quyền tác giả có thể cầm, cho nên cô tạm thời cũng không muốn vẽ quá nhiều chuyện xưa.
Chủ biên Tào áy náy trong lòng, muốn bồi thường cho cô, mới hỏi: “Đồng chí Lâm cũng có kinh nghiệm vẽ liên hoàn họa chứ?”
Nhà xuất bản bọn họ cũng có họa sĩ làm công ăn lương, nhưng công việc nhiều, thường xuyên bận không xuể nên phải tìm trợ thủ bên học viện mỹ thuật.
Lâm Tô Diệp: “Liên hoàn họa sao? Cái này ngược lại cũng đơn giản.”
Lúc này lượng phát hành liên hoàn họa rất lớn, giống như Na Tra náo hải, Đại náo thiên cung, động tí là phát hành hơn triệu bản, quyển Đại náo thiên cung nghe nói còn đột phá lượng tiêu thụ mười triệu nữa.
Vì mức lương của người tiêu thụ thấp, mức chi tiêu không theo được cho nên phần lớn liên hòa họa đều là đen trắng, rẻ hơn tranh màu rất nhiều.
Lâm Tô Diệp nói có thể thử, cô nhận rồi có thể chia cho các bạn cùng lớp khác. Bọn họ vẽ tranh kiếm tiền cũng có thể trợ cấp cho cuộc sống, nhà xuất bản cũng có thể lấy được bản thảo.
Dựa theo ý của chủ biên Tào thì liên hoàn họa một bức khoảng một hào năm, một quyển lại khoảng trăm bức, tổng cộng tiền nhuận bút ở hoàng mười lăm đồng.
Họa sĩ thành thạo một tháng có thể vẽ hai ba quyển, nếu có bạn bè phối hợp ăn ý chia công việc hợp tác vậy hai người một tháng vẽ sáu bảy quyển là thừa sức.
Lâm Tô Diệp hỏi: “Chủ biên Tào, tôi nhận về có thể mời các bạn học cùng vẽ được không? Sinh viên ở học viện mỹ thuật chi tiêu nhiều, trợ cấp không đủ, mọi người nhận một ít việc về kiếm tiền trợ cấp.”